Thiên Hạ

Chương 191:




Thiên Hạ
Chương 191 : Nam chiêu chi biến
gacsach.com

Lúc này, người vợ đi sau lo lắng nói: “Phượng Lang, nghe nói Trương đô đốc háo sắc, thiếp cùng đi như thế liệu có dẫn đến tai họa nào không? Hay thiếp đứng đợi bên ngoài.”

Bạch phù Dung, vợ Các La Phượng là mỹ nhân số một nam Chiêu, nàng xinh đẹp diễm lệ, phong tình quyến rũ, Nàng đã nghe nhiều tin Trương Kiền Đà từng nhiều lần phái người đến đòi mỹ nữ nam Chiêu, Lần này cùng chồng đến Diêu Châu, trong lòng nàng bất an vô cùng.

Các La Phượng hừ một tiếng, khinh rè nói: “Bây giờ nam Chiêu đã không còn là tiêu quốc Đại Đường có thể tùy ý quát tháo, nam Chiêu ta có đất hơn ngàn dặm.

dẫn giáp sĩ hơn mười vạn, hoàn toàn có thể sánh vai cùng Đại Đường, Đừng nói là một châu đô đố nhỏ này, ngay cả Kiếm nam Tiết độ sứ, ta cũng kệ.

Nàng không phải sợ, hãy đi theo ta. nếu hắn dám làm gì nàng, ta sẽ một kiếm giết chết hắn.”

cả một đoàn người vừa đến ngoài cửa Đô Đố, bẩm báo với thị vệ, Một lúc sau, thị vệ ra nói: “Đô đốc mệnh các ngươi vào.”

Trong lòng Các La Phượng rất ư bất mãn, hắn đi theo binh sĩ đến nội đường, Trương Kiền Đà đang ngồi uống rượu một mình, bên cạnh là hai nha hoàn xinh đẹp đang đấm lưng.

Hắn trường niên làm quan vùng Vân nam này, năm sơ Thiên Bảo đã nhậm chức Thái thú Vân nam, sau lại nhậm chức Đô đốc Tây Châu.

Đầu năm nay lại được thăng chức Diêu Châu đô đốc,Tuy bề ngoài nhìn hắn có vẻ thô lỗ, nhưng thực chất lại là ngươi tinh tế vô cùng, Cộng thêm hắn hiểu thấu nam Chiêu, vì thế mà được triều đình tin tưởng.

Từ năm ngoài Các La Phượng kế vị, hắn đã phát hiện biến hóa nam Chiêu. Trước tiên là sự biến hóa về quân chế. đã có thêm chứa Thanh bình quan và Đại tướng quân, cũng tương đương với Tướng quốc và Đại tướng quân nhà Đường.

Tiếp theo là lục tào, cũng tương đương lục bộ của triều đình, hơn nữa còn đưa ra hương binh chế, ngày thường làm nông nghiệp. thời chiến làm binh sĩ, được giáp sĩ hơn mười vạn.

Trên thực tế nam Chiêu từ năm Thiên Bảo thứ tư, sau khi chiếm Điền Đông đã ngày càng lớn mạnh, Thời kỳ Bì La Các vì tính tình điềm đạm,thái độ cung kinh nên vẫn không nhìn rõ được lòng tham của nam Chiêu.

Nhưng từ lúc Các La Phượng kế vị, hắn hoàn toàn không có tác phong khiêm nhường của phụ thân, làm gì cũng thích tranh đến cùng, lúc nào cũng tỏ ra thái độ bằng vai vừa vế với Đường triều.

Điều này đã khiến Trương Kiền Đà trong lòng cành giác, Không lâu trước đây, hắn vừa thượng thư triều điều, yêu cầu để ý việc nam Chiêu có ý tạo phản.

Hôm nay, Các La Phượng vừa vào thành hắn liền được tin, hắn phải dạy cho Các La Phượng một bài học, để hắn biết lễ quân thần.

Trương Kiền Đà từ ngồi nhâm nhi vài ly, hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của Các La Phượng, Hắn liếc nhìn thấy Bạch phù Dung vợ Các La Phượng, chỉ thấy nàng da trắng môi đỏ, tướng mạo mỹ miều khác thường, đúng là không hổ danh nam Chiêu đệ nhất mỹ nhân.

“Vân nam vương Các La Phượng tham kiến đô đốc.”

Các La Phượng chấp tay thi lễ, nhưng Trương Kiền Đà chỉ cầm ly rượu lên nốc cạn, xông lại gấp thức ăn vào miệng, liếc cũng không thèm liếc Các La Phượng.

Trong lòng Các La Phượng nổi giận đùng đùng, nhưng hắn phải kiềm lại, lại lần nữa chấp tay thi lễ: “Trương đô đốc, Các La Phượng tham kiến.”

“ồ! Hóa ra là ngươi đến, Ta làm sao lại nghe được là Vân nam vương, Ta liền thấy kỳ lạ, vương gia làm sao lại phải tham kiến ta. ngay từ đầu ngươi nói sớm là Các La Phượng, thì ta ắt biết là ai liền!”

Trương Kiền Đà vừa nói xong, lại liếc sang Bạch phù Dung nóng bổng, trong lòng hắn có một ngọn lừa đang bốc cháy, Bạch phù Dung đã mẫn cảm phát hiện được ánh nhìn của hắn, không khỏi nép vào người chồng tránh đi.

Các La Phượng cười lạnh trong lòng, phảng phất như không nhìn thấy gì, liền nói: “Trương đô đốc, ta lần này đến là muốn bàn về vấn đề chia thuế cùng Đại Đường.”

Trương Kiền Đà vẫn nghiễm nhiên cầm ly rượu nhó, ung dung ngồi uống rượu, một chốc sau mới nói: “Chia thuế gì?”

“Thương nhân qua lại hai vùng, nhưng thuế lại chỉ đóng cho Đại Đường, như thế có phần bất công với nam Chiêu, Ta không muốn trưng thu thuế hai lần, nên hi vọng Đại Đường chí ít có thể chia một nửa thuế thương cho nam Chiêu.

Đây là yêu cầu chính thức của ta, chứ không phải chỉ nói chơi.”

Xong,Các La Phượng liền rút ra một phương án phân thuế đưa cho Trương Kiền Đà.

Hắn nhận qua văn thư, ngó cũng chả thèm ngó, lập tức xé toạch ra làm hai lạnh lùng nói: “nam Chiêu biên di mà dám đòi chia thuế với Thiên triều ư?”

Các La Phượng mặt bỗng chốc đó bừng, tay ứng cán kiếm giận dữ nói: “Một châu đô đốc nhỏ nhoi như ngươi mà cũng dám vô lễ với quốc vương nam Chiêu ư?”

Trường Kiền Đà hừ mạnh một tiếng đứng lên bỏ vào nội trạch, bỏ bọn Các La Phượng lại trên nội đường. Lúc này, Thanh bình quan Mông Diêm đi theo nói: “Điện hạ, xem ra việc phân thuế này sẽ khó mà bàn thành.

Chúng ta về thượng thư Trường An, hãy để phía trên gây áp lực xuống.”

Hắn vừa dứt lời bỗng thấy quân viên đô đốc phủ từ cửa bên đi vào, chấp tay nói: “Điện hạ, đô đốc đại nói việc phân thuế phải để người suy nghĩ thêm, ngay mai sẽ có câu trà lời, xin điện hạ không ngại ở thêm một ngày tại Diêu Châu.”

Các La Phượng liếc sang vợ nói: “Được thôi! Chúng ta sẽ ở Diêu Châu thêm một đêm!”

VỊ quan viên ấy liền lập tức nói: “Xin điện hạ theo ta, ta sẽ an bài chỗ ở cho người.”

...

Trong đêm, Các La Phượng cùng mấy thị vệ từ bên ngoài uống rượu đi về, vừa vào cửa đã không thấy thê tử đâu. Hắn vội hỏi người quán lý quản xá: “Vợ ta đâu?”

Tên ấy trả lới: “Phu nhân đô đốc đã mời vào nội trạch.”

Các La Phượng nôn nóng, liền dẫn theo thị vệ xông vào nội đô đốc phủ, lớn tiếng hô hào: “Trương Kiền Đà, trà vợ ta đây!”

Một lúc sau, Bạch phù Dung được thả ra, vừa nhìn thấy chồng, nàng đã lớn tiếng khóc to: “Phượng Lang ơi, tên giặc họ Trương ấy đã làm nhục thiếp.”

Các La Phượng toàn thân rung lầy bầy vì giận dữ, răng hắn kêu răng rắc. Hắn chỉ vào Trương Kiền Đà từng câu từng chữ nói: “Tên họ Trương kia, ngươi đừng ép ta quá đáng.”

Xong hắn quay sang vợ và đoàn người nói: “Chúng ta đi!”

Hắn cùng thị vệ nhảy lên lưng ngựa, tăng tốc xông ra khỏi cửa thành đi về hướng nam Chiêu.

...

Tháng bảy năm Thiên Bảo thứ tám, Các La Phượng đã lấy lý do đô đốc Trương Kiền Đà Diêu Châu làm nhục vợ mình,hạ lệnh quân đội nam Chiêu tiến công Diêu Châu.

Thành Đô, Tiết độ sứ phủ Kiếm nam. trời vừa tờ mờ sáng, đã có vài con ngựa phóng nhanh như chớp về phủ Tiết độ sứ. Kỵ binh vừa nhảy xuống ngựa đã xông liền lên tam cấp hô to: “Cấp báo, nam Chiêu tạo phản!”

Dương Quốc Trung Tiết độ sứ Kiếm nam vẫn đang ngủ say, nghe nói nam Chiêu tạo phán mà chảy mồ hôi toàn thân, vội mở cấp báo ra.

Đô đốc Diêu Châu Trương Kiền Đà cưỡng hiếp vợ Các La Phượng, khiến Các La Phượng khởi binh năm vạn công Diêu Châu thành, Trương Kiền Đà đã bị giết, người Hán trong thành bị giết sạch, giờ Diêu Châu đã thuộc về nam Chiêu.

Dương Quốc Trung vừa xem vừa há hốc mồm, một câu cũng không thốt ra nổi, Mãi một lúc sau, hắn mới hô to: “Cho truyền Lệnh Hồ tiên sinh.”

Một lát sau, quân sư Lệnh Hồ Phi liền vội vã chạy đến, Hắn đã nghe sự kiên nam Chiêu mưu phản.

Dương Quốc Chiêu thấy hắn vội mếu máo đưa quân báo cho hắn đọc: “Ta thật là xúi quẩy, mới là Tiết độ sứ nữa năm liền gặp binh biến, Lòng ta rối như vò, xin tiên sinh chỉ dạy.”

Lệnh Hồ Phi mở quân báo ra đọc cẩn thận, bỗng nhiên hắn chấp tay cười nói: “Xin chúc mừng sứ quân, việc bái tướng đã ở trước mặt.”

Dương Quốc Trung ngỡ ngàng, một hồi lâu sau hắn mới lắp bắp nói: “Tiên sinh không đùa chứ, nam Chiêu tạo phản, Thánh thượng hỏi tội ta, thì làm sao bái tướng?”

Lệnh Hồ Phi lắc đầu. cười nói: “nam Chiêu tạo phản là do triều đình hàng trăm năm nay dung túng mà nên, có liên quan gì sứ quân? Thánh thượng cũng biết nam Chiêu có thể tạo phản, mới phái sứ quân đế Kiếm nam.

chính vì thế mới để ngươi có cơ hội lập công, Ta đang rầu rĩ vì không có lý do tấn công nam Chiêu đây, Tự nam Chiêu đến nạp mình, há chăng phải là cơ hội cho sứ quân sao?”

Dương Quốc Trung bỗng nhiên hiểu ra. hắn lại do dự nói: “Ý tiên sinh là đánh bại nam Chiêu sẽ được bái tướng, nhưng sao ta thấy có vẽ hơi nhanh. Dầu sao ta vào kinh đến nay chưa được ba năm.”

“Nhanh!” Lệnh Hồ Phi cười lạnh: “Tên Lý Khánh An đó chẳng phải ba năm chưa đến đã làm Tiết độ sứ đấy thôi, sao chẳng ai nói hắn nhanh! Chẳng qua là do hắn đã lập quân công, còn sứ quân đây đường đường quốc trượng, đâu phải hạng như hắn có thể so sánh.

Năm xưa Hà Tiến cuối đời Hán không phải chỉ là tên đồ tể giết heo, nhờ vào muội muội được sủng ái, một này nắm đại quyền thiên hạ. Từ cổ chí kim đã thế, giờ thánh thượng độc sủng quý phi.

Dương gia không phải đang phớt lên ư? Ý thánh thượng đã rõ như thế, chính là muốn tìm kiếm nhân tài từ Dương gia để thay thế Lý Lâm Phố, chỉ tiếc là Dương gia ngoài sứ quân ra đều là kẻ tầm tầm, nên thánh thượng đành khổ tâm bồi dưỡng sứ quân.

Sứ quân từng làm huyện lệnh, từng làm Trưởng sứ, từng làm ngự sử trung thừa, mà hiện này còn là Tiết độ sứ nam Chiêu. Nếu bước tiếp theo người thăng chức sứ quân vai Thượng thư cũng đều là lẽ tự nhiên, liệu ai còn dám có ý kiến?”

Dương Quốc Trung từ từ ngồi xuống, Hắn chìm trong niềm vui của mình. Bái tướng, đây là việc có chiêm bao hắn cũng không dám. Thế mà giờ nó lại rơi ngay trên đầu hắn. Hắn thấy trên chiếu mũ tướng quốc trên đầu mình, thân mặc từ bào trắng, ưỡng ngực thẳng lưng chễm chệ mà ra vào Trung Thư Môn.

Lệnh Hồ Phi một bên không khỏi vừa giận lại vừa buồn cười, trận còn chưa đánh đã mơ màng rồi! Hắn vội ho nhẹ nói:

“Sứ quân!”

“Cái gì?” Dương Trung Quốc mơ màn nhìn hắn.

“Hãy an bài việc bên nam Chiêu đã!"

Dương Quốc Trung bỗng sực tỉnh, hắn cười khan vội nói: “Được! Được! Ta sẽ cho phái quân ngay.”

Hắn nghĩ nghĩ một lúc, lập tức hạ lệnh: “Truyền lệnh của ta, nhậm Tiết độ phú trưởng Tiên Vu Trọng Thông làm Diêu Châu đô đốc, chủ soái tam quân, đại tướng Lý Huy, Vương Tri Tiến làm tả hữu phó tướng, điều trú binh lục châu Tây, nhưng, Lô, Khúc Gia. Du, tất cả tám vạn đại quân tiến công nam Chiêu.”

Cỗ máy chiến tranh Kiếm nam đã được phát động, hàng vạn binh sĩ từ các nơi Kiếm nam tập kết đến tiền tuyến, Từng chiếc quân thuyền chở đầy vật tư nam hạ,Đêm trước trung thu tháng tám.

đại tướng Lý Huy soái lãnh một vạn quân tiên phong đến Hội Xuyên, gặp gỡ cùng hai vạn quân của đại tướng Vương Binh Các nam Chiêu, sau một ngày một đêm chiến đấu kịch liệt, quân nam Chiêu đại bại, quân Đường đi thăng vào.

Bốn ngày sau quân Đường đã thẳng đến Diêu Châu, và lại đánh bại ba vạn quân đóng tại Diêu Châu.

Quân nam Chiêu liên chiến liên bại, cử quốc trên dưới đều lâm vào tình trạng cực hoảng loạn, Tại thành Thái Hòa đô thành nam Chiêu, Các La Phượng như kiến trên chào lửa, hắn khoát tay sau lưng đi qua đi lại.

Hai ngày nay hắn đã hoàn toàn không chợp mắt, giờ tròng mắt đỏ ngầu, hớp sâu vào.

Lúc này, Các La Phượng trong lòng đều hối hận, Hắn nhớ phụ thân trước lúc lâm chung đã dãn dò: “nam Chiêu ta đời kiếp nương tựa Đại Đường. đây là quốc sách, tuyệt không thể thay đôi vì ta không còn nữa.”

Hắn thế mới hiểu ra ý sâu xa đằng xa lời phụ thân,Sự lớn mạnh của Đại Đường, không phải nam Chiêu có thể sánh bước cùng, nam Chiêu tuyệt không thể đồng vai cùng vế với nhà Đường.

Sự tinh nhuệ của quân Đường phảng phất đã tạt gáo nước lạnh lên đầu hắn, Bây giờ, nam Chiêu đang phải đối diện với nạn diệt quốc.

Các La Phượng thẫn thở nhìn bầu trời lẩm bẩm: “Không! Ta nhất định phải cầm cự tiếp, dù cho phải làm con chó đáng thương đi xin xỏ, ta vẫn phải giữ nước nam Chiêu lại, chỉ cần còn nam Chiểu, sẽ còn có ngày ưỡng ngực thẳng lưng mà đi.”

Hắn lập tức hạ lệnh: “Mệnh Mông Diêm và Mông Sơ lập tức đến gặp ta.”

Một chốc sau, quan Thanh bình Mông Diêm cùng Nội toán quan Mông Sơ vội vàng đi đến, Các La Phượng nói với Mông Sơ trước: “Người mau dẫn ba ngàn lượng hoàng kim đế Diêu Châu, cầu quân Đường Lý Huy đình chiến nửa tháng, nói nam Chiêu đang có dịch bệnh truyền nhiễm, không sức chiến đâu, quyết đỉnh thỉnh hàng Đại Đường.”

Các La Phượng lại quay đầu lại nói Mông Diêm: “Trong kim khố của ta có đá kim cương ba mươi viên, và cả đá cảm thạch thổ mẫu cực phẩm mười viên, đều là báu vật vô giá.

ta nghe nói Tiết độ sứ nam Chiêu Dương Quốc Trang háo sắc, ta quyết định lần nữa dâng tỷ muội trong sạch của ta cho hắn, Ngươi hỏa tốc dẫn hai tỷ muội cùng đá kim cương đến thành đô dâng cho Dương Quốc Trung, cứ nói là ta vì vợ bị làm nhục, nhất thời hồ đồ, đắc tội Đại Đường. Ta nguyện thỉnh tội cùng điện hạ hoàng đế, và cho con trai đến làm tin tại Trường An.”

Bạc phù Dung vợ hắn một bên nghe thế vội nói: “Phượng Lang, Dị Nhi mới chỉ tám tuổi, làm sao có thể đi làm con tin.”

“Phụ nữ không được hỏi chuyện quốc sự!”

Các La Phượng lạnh lùng trách mắng, xong lại quay sang nói với Mông Sơ: “Ngươi từ Diêu Châu quay đầu đi về đi thêm một chuyến Thổ Phồn, mang lá thư mật ta tự tay viết đế cho đại tướng Thương Tức Đông Tán của Thổ Phồn.”

...

(Trong lịch sử sự kiện Trương Kiền Đà cưỡng hiếp vợ Các La Phượng vẫn còn nhiều tranh cãi, nhưng việc Diêu Châu giám sát nam Chiêu thì là sự thật được công nhận.

Ngoài ra nam Chiêu tấn công Diêu Châu, giết chết Trương Kiền Đà năm thứ chín Thiên Bào, sớm hơn một năm so với lịch sử, Thực tế, quân nam Chiêu cầu bại và bị từ chối, liền đầu hàng quân Thổ, Thổ Phồn xuất binh, quân Đường đại bại, chiến tử hơn sáu vạn người.

Trong sách này do Dương Quốc Trung nôn nóng muốn vào tướng, đã đáp ứng lời cầu hòa của nam Chiêu.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.