Thiên Đế Bất Tử

Chương 3:




Gió lốc vạn dặm, tung hoành Cửu Châu, thiên địa mênh mông, kinh thiên đạp vân.  
Thiên Hạc rơi xuống, Cổ Trình Thành nhìn Đạp Vân Tông rộng lớn uy nghiêm trước mặt, so với Vấn Tiên Tông mịt mờ sương mù, Đạp Vân Tông mang đến cho người ta một loại cảm giác kiêu ngạo muốn tranh đoạt với trời.  
Khi hắn mang theo hộ vệ của Sở gia bước vào Đạp Vân Tông, hắn có thể cảm giác được, dọc đường có rất nhiều đệ tử đều có ánh mắt rất kỳ quái.  
Thiên Uy, đúng là một vụ bê bối!  
Tuy nhiên, vì địa vị của Sở Vân Mặc nên phần lớn đệ tử cũng không dám trực tiếp chế giễu hắn.  
Tiếng xì xào không ngừng vang lên, nhưng Cổ Trình Thành lại trực tiếp làm lơ, hắn cũng đâu phải Sở Vân Mặc thật sự, càng không phải bị Thiên Uy gì đó.  
Trên đường đi vào nội tông của Đạp Vân Tông, một nhóm người tình cờ đi ra từ nội điện vừa nói vừa cười.  
“Sở Vân Mặc?”  
“Sư huynh Vân Mặc?”  
Một đám người kinh ngạc nhìn Sở Vân Mặc.  
Thành thật mà nói, Sở Vân Mặc ở các phương diện khác cũng không tệ, ngoại trừ điểm yếu Thiên Uy, hắn sinh ra trong Sở gia, là đệ nhất mỹ nam ở Đạp Vân Tông, tư chất của hắn cũng rất tốt.  
Cổ Trình Thành nhìn những người trước mặt, bởi vì ký ức mà hắn có được đều là vụn vặt, cho nên những người trước mắt này hắn không biết hết toàn bộ.  
Nhưng người nam nhân đứng thứ ba bên trái, chính là Thẩm Khách đã phản bội Sở Vân Mặc.  
Còn cô gái ở phía bên phải đang được mọi người vây quanh là người có hôn ước với Sở Vân Mặc, Lạc Linh Hi.  
“Ngươi thật sự đã trở lại?”  
Thẩm Khách không nhịn được mà nói.  
“Ta trở về làm ngươi rất kinh ngạc sao?”  
Cổ Trình Thành thờ ơ nhìn Thẩm Khách  
“Đúng thật là có chút kinh ngạc, ta tưởng ngươi chịu không nổi đả kích, nên đi tìm cái chết. Theo hiểu biết của ta thì ngươi không kiên cường đến thế đâu”.  
Thẩm Khách nghe vậy sửng sốt, sau đó nói đùa.  
Hắn ta làm chuyện không đúng với Sở Vân Mặc, hai người vốn đã mâu thuẫn, hắn ta cũng không cần phải làm bộ làm tịch.  
Thẩm gia của hắn ta tuy rằng không bằng Sở gia, nhưng cũng không đến mức không dám đắc tội Sở Vân Mặc.  
“Loại cặn bã phản bội bằng hữu như ngươi còn chưa chết, làm sao ta có thể chết được?”  
“Phản bội bằng hữu?”  
Thẩm Khách không cam tâm: “Chẳng lẽ muốn ta nhìn người mà mình ái mộ nhảy vào hố lửa sao?”  
“Sở Vân Mặc, ngay cả bản lĩnh đàn ông ngươi đều không có, ngươi cũng xứng đáng thành hôn sao?”  
Vừa nói, Thẩm Khách vừa trìu mến nhìn về phía Lạc Linh Hi cách đó không xa, trong khi trên mặt Lạc Linh Hi lại không có biểu tình gì.  
“Ồn ào!”  
Cổ Trình Thành nhẹ nhàng nói một tiếng, nhảy lên, đá vào không trung, đá mạnh xuống.  
“Dám ra tay với ta? Ngươi cũng xứng!”  
Thẩm Khách hừ lạnh một tiếng, tay phải hóa thành móng vuốt, đột nhiên tóm lấy chân Cổ Trình Thành.  
Đạp Vân Tông trọng võ, chỉ cần không giết người, không đánh người khác tàn phế, đánh nhau một chút cũng không sao.  
Bùm!  
Vẻ mặt vốn vô cùng tự tin của Thẩm Khách lập tức tái nhợt, sức mạnh này, sao có thể có chứ!  
Bốp!  
Hai chân Cổ Trình Thành ép cánh tay của Thẩm Khách xuống, sau đó đập mạnh vào sau đầu hắn ta.  
Thẩm Khách hét lên rồi ngã gục, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.  
Cổ Trình Thành đáp xuống, dùng một chân giẫm lên đầu Thẩm Khách: “Ngươi, chỉ có thế này thôi sao?”  
Mọi người đột nhiên choáng váng.  
“Đây là Sở Vân Mặc?”  
Có người không nhịn được lẩm bẩm, ai không biết Sở Vân Mặc tính tình yếu đuối, không thích tranh đấu, bởi vì hắn rất ít ra tay, nên để lại cho người ta ấn tượng hắn không đủ mạnh.  
“Gặp phải biến cố lớn, không chết thì sẽ trưởng thành, con chó bị dồn vào bước đường cùng cũng sẽ cắn người!”  
“Mạnh quá! Tuy rằng là Thiên Uy, nhưng nếu một ngày nào đó đạt tới đỉnh cao, chưa chắc không thể giải quyết được khuyết điểm của thân thể”.  
Cổ Trình Thành thờ ơ nhìn mọi người đang kinh hãi, hắn không sợ người khác nghi ngờ.  
Có ký ức của Sở Vân Mặc, tu vi lại tương đương, còn có thể bắt chước võ hồn của đối phương, những người này lấy cái gì mà nghi ngờ?  
“Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể khống chế được vận mệnh của chính mình, Sở gia luôn coi trọng ta, yêu nghiệt, sao có thể không cuồng!”  
Ánh mắt Cổ Trình Thành lóe lên, âm thầm lẩm bẩm.  
Diệp Hàm nhìn Cổ Trình Thành, trong mắt tràn đầy hưng phấn, thiếu gia, đã trưởng thành rồi!  
“Sở Vân Mặc, ngươi...”  
“Câm miệng!”  
Dưới chân Cổ Trình Thành dùng lực cực lớn, mặt Thẩm Khách bị giẫm xuống đất, lời nói trong miệng bị cắt đứt.  
Sau đó, hắn nhìn về phía đồng môn đang đứng đông đảo xung quanh mình rồi nói: “Các người nói xấu sau lưng ta, ta không nghe thấy cũng không sao. Nếu có ai nói trước mặt ta, bị ta nghe thấy thì đừng trách ta đánh kẻ ấy răng rơi đầy đất!”  
Vừa nói, Cổ Trình Thành lập tức đá Thẩm Khách bay ra xa, tất cả răng trong miệng đều bị đá gãy.  
Mọi người kinh ngạc nhìn Cổ Trình Thành khí phách bá đạo, một đám giống như đang ở trong mơ.  
Thẩm Khách rơi xuống, trong miệng rỉ máu, nằm rạp trên đất không khỏi đau đớn rên rỉ.  
“Ngươi đang rên rỉ mắng ta sao? Thẩm Khách, ngươi rất can đảm!”  
Cổ Trình Thành nghe được Thẩm Khách đau đớn rên rỉ, lạnh lùng quát một tiếng, co chân đá một cú.  
Bịch!  
Thẩm Khách lại bị đá bay lần nữa.  
Lần này Thẩm Khách bị đá đến hoàn toàn điên loạn: “Mẹ nó ta nói cái gì, mả cha ngươi!!”  
Những người khác không khỏi rụt đầu lại khi nhìn thấy điều này: con mẹ nó vậy cũng được sao?  
Cơn đau kịch liệt khiến Thẩm Khách không khỏi rên rỉ đau đớn lần nữa, nhưng ám ảnh việc bị Cổ Trình Thành đánh, hắn ta cố nén cơn đau câm miệng ngay lập tức.  
Phốc!  
Tiếng xì hơi rất lớn.  
“Ngươi còn nói?”  
“Không, ta chưa nói, ta không nói gì cả..”.  
Bịch!  
Thẩm Khách lại lần nữa bay lên.  
Tâm trạng hôm nay vốn đã rất không tốt, tên này lại tự mình đưa tới cửa, làm sao Cổ Trình Thành có thể nương tay.  
Với thân phận của Sở Vân Mặc, hắn có thể dạy cho Thẩm Khách một bài học, nhưng phải khống chế “mức độ của bài học”.  
Cổ Trình Thành không tiếp tục gây phiền phức cho Thẩm Khách mà tùy ý đảo mắt liếc nhìn những đệ tử khác, với cái nhìn sâu xa.  
Sau đó, tiếp tục mang theo đám người Diệp Hàm trở về Sở gia.  
Chờ Cổ Trình Thành đi khỏi hẳn, những người khác mới thở phào nhẹ nhõm.  
“Vân Mặc sư huynh lúc tàn nhẫn thật đáng sợ”.  
“Trải qua biến cố lớn, đã không còn là quân tử ôn hòa như trước”.  
...  
Đạp Vân Tông là một tông môn dựa trên chế độ gia tộc, được kiểm soát bởi sáu gia tộc lớn: Sở gia, Thẩm gia, Lạc gia, Chu gia, Đường gia, Ninh gia  
Trong số đó, Sở gia, Đường gia và Chu gia là có thế lực mạnh mẽ nhất, vị trí tông chủ luôn là ba gia tộc yêu nghiệt này cạnh tranh.  
Đạp Vân Tông có sáu phong, ba đường, một điện.  
Sáu gia tộc lớn mỗi nhà nắm giữ một phong: Thiên phong, Linh phong, Đạo phong, Kiếm phong, Vân phong, Đạp Vân phong.  
Ba đường, phân biệt là: Tình Báo Đường, Chấp Pháp Đường, Ngự Thú Đường.  
Một điện còn lại là Đạp Vân Điện.  
Mỗi đại võ phong đều có truyền thừa riêng, mặc dù bị sáu gia tộc lớn chia nhau khống chế, nhưng cũng không được phép làm xằng làm bậy.  
Về ba đường thì không cần phải giải thích quá nhiều.  
Nhưng nói về Đạp Vân Điện, thì Đạp Vân Điện có nhiều phân điện, chẳng hạn như Đan điện, Trận điện, và Thần Võ điện nơi tập trung của các yêu nghiệt, v.v, chính là cốt lõi của Đạp Vân Tông.  
Bất kỳ đệ tử nào tiến vào Thần Võ điện, cho dù là gia tộc nào cũng không được tùy ý hạ nhục, đây cũng là quy tắc mà các trưởng lão tối cao của Đạp Vân Tông đưa ra.  
Với ký ức của Sở Vân Mặc, Cổ Trình Thành thoải mái đi tới đỉnh Thiên Phong,  
“Mặc nhi!”  
Bước vào Sở gia thì có tiếng kêu lo lắng vang lên, sau đó, một người phụ nữ duyên dáng chững chạc vội vàng đi tới.  
Không nói một lời liền ôm Cổ Trình Thành vào lòng, mùi thơm nhàn nhạt xộc vào mũi.  
Người này chính là mẫu thân của Sở Vân Mặc, Đường Nguyệt Nhu.  
Cố nén sự khó chịu của mình, Cổ Trình Thành để Đường Nguyệt Nhu ôm mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Đường Nguyệt Nhu: “Mẫu thân, con không sao”.  
Mẫu thân, một từ vô cùng xa lạ, đã nhiều năm chưa từng nói qua.  
“Không sao? Làm sao có thể không có việc được? Mặc nhi của ta, đừng quan tâm đến cái nhìn của người khác, đừng lo lắng, nương nhất định sẽ tìm ra cách chữa trị Thiên Uy. Đứa nhỏ ngốc, đều do nương ép con thành thân”.  
Đường Nguyệt Nhu tự trách mình, đôi mắt dịu dàng tràn đầy đau lòng.  
Cảm nhận được ánh mắt này, trong lòng Cổ Trình Thành hơi chua xót: Thì ra tình mẫu tử ấm áp như vậy, nhưng rốt cuộc cũng không thuộc về ta.  
“Nương, khi thực lực của con trở nên mạnh mẽ, những điều này sẽ không còn là vấn đề nữa. Con hơi mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi”.  
Cổ Trình Thành nói, ánh mắt trìu mến của Đường Nguyệt Nhu khiến hắn cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than.  
Làm sao một đứa trẻ bị mẫu thân bỏ rơi có thể bình yên trong hơi ấm.  
“A, được rồi, Mặc nhi, con về nghỉ ngơi trước đi”.  
Nhìn biểu hiện của Cổ Trình Thành có chút thờ ơ, Đường Nguyệt Nhu cho rằng Cổ Trình Thành mệt mỏi, vội vàng nói.  
Rất nhanh, Cổ Trình Thành cáo từ rời đi.  
Diệp Hàm báo cáo lại chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu...  
“Làm tốt lắm, con ta đừng nói là làm bị thương tên tiểu bối gọi là Thẩm Khách kia, cho dù giết hắn thì đã sao?”  
Đường Nguyệt Nhu nghe vậy, lạnh lùng nói: “Khiến Mặc Nhi của ta phải chịu đựng khổ sở như vậy, hắn đáng chết”.  
Vừa nói, ánh mắt Đường Nguyệt Nhu phức tạp nhìn về hướng Cổ Trình Thành rời đi: “Mặc nhi, ta nhất định sẽ chữa khỏi thân thể của con”.  
“Phu nhân, tình trạng Thiên Uy thông thường chỉ cần đan dược cấp thấp nhất là có thể điều trị, tại sao thiếu gia?”  
“Mặc nhi có Thiên Uy bình thường, đồng dạng, hắn cũng có thể chất Bách Âm Hối Tuyền”.  
Đường Nguyệt Nhu nhẹ giọng nói: “Thể chất như vậy sẽ dần dần biến thành nữ theo thời gian.  
Chỉ có Thanh Linh Hy Thủy trong truyền thuyết, vật thể chí dương, mới có thể giúp được Mặc nhi. Thứ này hẳn là tồn tại ở tổ địa của chúng ta”.  
“Tổ địa? Nơi này... Trong số những người trẻ tuổi, chỉ có thiếu tộc trưởng của gia tộc mới có thể tiến vào trong đó, e là thiếu gia..”.  
“Hừ, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ làm Mặc Nhi tiến vào tổ địa”.  
Đường Nguyệt Nhu phất tay áo nói, trong mắt tràn đầy quyết tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.