Thiên Đế Bất Tử

Chương 2:




Ở phía xa nơi trời cao, một bóng người dần dần rơi xuống, sinh mệnh dần dần lụi tàn.  
Hai mắt mơ hồ.   
Hình ảnh trong đời không ngừng lướt qua trong đầu…  
Lúc hắn năm tuổi, mẫu thân vì truy tìm đại đạo, bỏ hắn và phụ thân lại để rời đi.  
Phụ thân cũng bởi vì thế mà lúc nào cũng buồn bực không vui, cả ngày đều say mèm.  
Khi hắn bảy tuổi, phụ thân đau lòng mà chết, di nguyện cuối cùng vẫn còn vang vọng bên tai: Tìm được người phụ nữ kia, muốn một câu trả lời.  
Hắn thành ăn xin trên phố, tranh đồ ăn với chó, thiếu niên còn nhỏ tuổi thế mà đã nếm trải hết đau khổ nhân gian.  
Chín tuổi gặp được quý nhân - sư phụ Ninh Tòng Vũ.  
Mười hai tuổi, sư phụ tu hành Võ Cực Thần Thể, bị phản phệ bị trọng thương do công pháp không trọn vẹn, trước khi chết đã đưa hắn đến Vấn Tiên Tông, người thân cuối cùng của hắn trên thế giới này cuối cũng bỏ hắn mà đi.  
Thiên phú được bộc lộ, danh tiếng hắn vang khắp Đại Tần, đạt được vô số vinh quang cho Vấn Thiên tiên tông, hắn đã tìm được ngôi nhà mới cho mình.   
Không ngờ được, võ hồn của hắn không thức tỉnh, trở thành phế vật, hôm nay bị đuổi ra khỏi cửa, lưu lạc thành chó không chủ.  
Đủ loại đau khổ trong quá khứ hóa thành bi phẫn vô tận, tích tụ bên trong lòng ngực.  
Cổ Trình Thành nắm chặt hai tay, hai mắt đột nhiên mở to: “Tại sao, tại sao vận mệnh lại giễu cợt ta như thế? Ta không phục, ta không phục!”  
Lửa giận và sự không cam lòng như muốn đốt hắn thành tro tàn.  
Ầm ầm ầm!  
Ở bên trong áp lực cực hạn, máu ở trong cơ thể hắn thế mà lại bắt đầu xảy ra biến hóa cực kỳ kỳ quái.  
Sức mạnh mạnh mẽ tựa như sóng gió, khuấy động từ bên trong máu thịt, sau đó, trên người của Cổ Trình Thành dần hiện lên từng đường vân máu.  
"Huyết mạch thức tỉnh!"  
Cổ Trình Thành kinh hãi, đau đớn khiến hắn không chịu nổi mà kêu gào thảm thiết, nhưng huyết mạch thức tỉnh mạnh mẽ lại giống như cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn.   
Cơ thể của hắn vận hành càng lúc càng nhanh, hắn cũng bay càng lúc càng gần đến rừng cây bên dưới hơn.  
“Sống! Ta nhất định phải sống sót!”  
Cổ Trình Thành gầm lên một tiếng, khởi động sức mạnh toàn cơ thể: “Ta không cam lòng, ta không cam lòng, ta muốn sống tiếp, sống tiếp”.  
Bùm! Áp lực dồn nén đến tận cùng cũng phát nổ, một đôi cánh màu máu mọc ra từ phía sau của hắn.  
Huyết mạch bí ẩn mà hắn không hề biết đã thức tỉnh hoàn toàn.  
Một loại sức mạnh chưa bao giờ được thấy trước đây.  
Cổ Trình Thành nỗ lực dựa vào cánh chim để ổn định cơ thể.  
Nhưng mà rơi từ trên núi cao ngàn trượng xuống, tốc độ của hắn đã đạt đến mức khiến người ta phải sợ hãi…  
Hắn đang rơi xuống càng lúc càng gần mặt đất ở dưới, phạch phạch phạch!  
Những cành cây bị đứt gãy.  
Rầm!  
Cổ Trình Thành rơi xuống đất.  
Cơn đau đớn cùng cực xâm chiếm, xương trắng đâm vào bên trong da thịt.  
“Vẫn phải chết sao?”  
Hắn không cam lòng, xương cốt ở trên người gần như là bị dập nát toàn bộ, máu không phải là thứ duy nhất chảy ra trong đầu hắn.  
Thương thế như thế này, làm sao mà sống được?  
Tuy nhiên ngay sau đó, Cổ Trình Thành đã cảm thấy không đúng cho lắm.  
Sức mạnh của huyết mạch của hắn đang chữa lành vết thương trên cơ thể hắn với tốc độ không thể giải thích được  
Thậm chí đó là phần đầu bị thương rất nặng.  
Sau nửa canh giờ sau, Cổ Trình Thành đã khôi phục hoàn toàn.  
Ngồi dậy, hắn có một loại cảm giác không chân thật, trọng thương đến như thế, bao gồm cả di chứng của việc thiêu đốt sinh mệnh, hắn lại có thể khôi phục hoàn toàn.  
Loại huyết mạch này, chẳng lẽ đây là thân thể bất tử?  
Hoa văn màu máu ở trên người từ từ biến mất, cùng với việc thức tỉnh huyết mạch, Cổ Trình Thành cảm giác như có một lồng giam nào đó vây nhốt linh hồn đã bị phá vỡ.  
Gần như trong một giây đó, các nguyên tố xung quanh đột ngột trở nên vô cùng thân thiện.  
“Thân hòa vào nguyên tố của thiên địa, đạt được cơ hội Trúc Thể, đây chính là bước đệm cho việc thức tỉnh võ hồn!”  
Đầu tiên là Cổ Trình Thành kinh ngạc, sau đó lại mừng như điên.  
Như thể đang hùa theo lời của hắn, sức mạnh linh hồn đã đạt tới cấp cao nhất, sau đó, ở phía sau hắn ta có một làn sương đen hư ảo xuất hiện.  
Từng làn sóng tin tức bí ẩn xuất hiện bên trong tâm trí của hắn.  
Võ hồn - Thiên Địa Vô Tướng!  
Đã thức tỉnh rồi! Dù không dựa vào tháp Võ hồn mà hắn vẫn có thể thức tỉnh được võ hồn, hơn nữa còn là võ hồn đặc thù.  
Thiên Địa Vô Tướng, có thể làm cho hắn nhìn thấy được bất kỳ tàn hồn của tu sĩ nào đã chết gần đây, dung hợp tàn hồn, thu được ký ức không hoàn chỉnh của đối phương, bắt chước võ hồn của đối phương.  
Không chỉ có như thế, hắn còn có thể dựa vào Thiên Địa Vô Tướng mà biến bản thân mình giống y hệt đối phương.  
Võ hồn ngưng tụ, tu vi của Cổ Trình Thành như nước chảy thành sông, bắt đầu bước vào Trúc Thể sơ kỳ.  
“Một cái võ hồn kỳ quái!”  
Cổ Trình Thành lẩm bẩm.  
Đang lúc cẩn thận suy nghĩ, Cổ Trình Thành đột ngột nhìn đến một bóng dáng đang cách mình không xa.  
“Nó xuất hiện từ lúc nào thế?”  
Cổ Trình Thành kinh hãi, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã phát hiện ra chỗ không đúng, bóng dáng này không phải là của người sống mà là của một tia tàn hồn.  
Bây giờ, Cổ Trình Thành mới có thời gian để đánh giá hoàn cảnh chung quanh, ở bên dưới hắn có một thi thể đàn ông bị đập chết.  
Nhìn xem dung mạo của thi thể, đúng thật chính là hồn thể đang đứng cách đó không xa.  
“Là bị ta nện trúng mà chết sao?”  
Cổ Trình Thành lẩm bà lẩm bẩm, sau đó đứng lên, sau đó chắp tay với tàn hồn: “Đạo hữu, việc này không phải là chuyện ta muốn, nhưng ngươi cũng vì đó mà mất đi mạng mình. Nếu ngươi còn có di nguyện gì chưa hoàn thành thì ta chắc chắn sẽ hỗ trợ!”  
Tàn hồn không thèm để ý đến hắn.  
“Hay là hồn thể mà Thiên Địa Vô Tướng nhìn thấy là một mảnh tàn hồn vô chủ?”  
Cổ Trình Thành thấy thế không khỏi nói thầm trong lòng, hắn đi về phía tàn hồn.  
Thiên Địa Vô Tướng xoay chuyển, Cổ Trình Thành bắt đầu dung hợp với tàn hồn.  
Nhìn lén ký ức của đối phương, hoàn thành di nguyện đối phương, coi như là có một ít còn hơn là không bồi thường.   
Tàn hồn chậm rãi bị sương đen phía sau Cổ Trình Thành hấp thu.  
Từng mảnh nhỏ ký ức không ngừng được dung nhập vào cơ thể Cổ Trình Thành.   
Sau một lúc, hắn dần dần lấy lại tinh thần.  
Tàn hồn tên Sở Vân Mặc, chính là đệ tử nội môn của Đạp Vân, nhất đẳng tông môn ở Đại Tần.  
Theo những gì Cổ Trình Thành biết về Đạp Vân tông, đây là một trong ba tông ở phía nam Đại Tần.  
Tông môn này trước giờ chưa từng hợp với Vấn Thiên tông, lúc Cổ Trình Thành vì Vấn Thiên tông mà chiến, đã từng đánh bại không ít yêu nghiệt ở Đạp Vân tông.  
Điều khiến Cổ Trình Thành ngạc nhiên là trước khi bị hắn đập chết thì Sở Vân Mặc đã tự sát bằng thuốc độc.  
Cùng lắm Cổ Trình Thành cũng chỉ bị coi là đập vỡ thi thể người ta.  
Nguyên nhân ở trong đó cũng thật khiến cho người ta đau lòng.  
Sở Vân Mặc, là đệ nhất mỹ nam của Đạp Vân tông, lại thuộc vào dòng chính của Sở gia, gia tộc cầm quyền nhất ở Đạp Vân tông.  
Thế nhưng người này lại là đan dược khó trị thiên ủy.  
Một tháng trước, Sở Vân Mặc và đệ nhất mỹ nhân Lạc Linh Hi của Đạp Vân tông đã định hôn ước dưới sự thúc đẩy của Lạc gia và Sở gia.   
Hôn lễ sắp đến gần, Sở Vân Mặc tự biết chuyện bản thân bị thiên ủy không thể nào giấu được, trong lòng cảm thấy buồn bực nên uống rượu cùng bạn tốt Thẩm Khách, nói hết áp lực và buồn khổ ở bên trong lòng ra hết.  
Không ngờ là, Thẩm Khách lại có rễ tình sâu đậm với Lạc Linh Hi, sau ngày thứ hai đã truyền hết chuyện này ra toàn bộ tông môn, Sở Vân Mặc thành trò cười của Đạp Vân tông.  
“Vân Mặc thiếu gia, Vân Mặc thiếu gia…”  
Từng tiếng gọi ầm ĩ từ xa bên ngoài rừng cây truyền vào.  
Cổ Trình Thành lấy lại tinh thần, nhìn thi thể dưới chân, đột nhiên trong mắt hiện lên suy nghĩ.   
Hắn giết Chu Bằng, nếu Chu Thiên Lễ biết hắn không chết, chắc chắn sẽ dùng toàn lực đuổi giết hắn.  
Sao không dùng thân phận của Sở Vân Mặc để tiến vào Đạp Vân tông, tài nguyên của Sở gia bù vào tư chất của hắn mà nói, chính là như hổ mọc thêm cánh.  
“Đạo hữu, ta sẽ thay ngươi báo thù, vì gia tộc của ngươi mà giành lấy vinh quang, đổi lại lấy tài nguyên của gia tộc ngươi bồi dưỡng cho ta, coi như là công bằng đi ha!”  
Nói rồi, Cổ Trình Thành lấy nhẫn trữ vật ra khỏi thi thể, kích hoạt nguyên lực, nguyên lực biến ra một ngọn lửa đốt cháy thi thể Sở Vân Mặc.  
Thiên Địa Vô Tướng xoay chuyển, tướng mạo của Cổ Trình Thành bắt đầu thay đổi, sau đó nhanh chóng biến thành y hệt Sở Vân Mặc.  
“Không hổ là dòng chính của Sở gia yêu nghiệt, nhẫn trữ vật còn nhiều hơn cả nhẫn trữ vật của ta”.  
Cổ Trình Thành lẩm bẩm.  
Nhẫn trữ vật chính là bảo vật không gian mà tu sĩ dùng để chứa đồ.  
Đặt tất cả đồ vật của mình vào bên trong nhẫn của Sở Vân Mặc, sau đó ném chiếc nhẫn của mình vào bên trong thi thể đang đốt cháy.  
Lấy quần áo của Sở Vân Mặc mặc vào, rồi treo lệnh bài đệ tử Đạp Vấn tông lên trước.  
Biến hóa của Thiên Địa Vô Tướng, cho dù có là người tu đạo có năng lực cao cường cũng tuyệt đối không có khả năng nhìn ra manh mối.  
Ngọn lửa thiêu đốt, nhanh chóng kinh động đến tu sĩ đến đây để tìm kiếm Sở Vân Mặc.  
“Thiếu gia, người, người không sao chứ?”  
Nữ tử đi đầu nhìn Cổ Trình Thành đang giả danh ở trước mắt, lo lắng hỏi.  
Nhìn trộm ký ức của Sở Vân Mặc, Cổ Trình Thành nhận biết nàng ta.  
Đây là thị nữ bên người mẫu thân Sở Vân Mặc, Diệp Hàm, là người có thể đánh được cương thi.  
“Hàm Di, ta không sao, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn có chuyện luẩn quẩn trong lòng… Đi thôi, chúng ta về Đạp Vân tông”.  
Cổ Trình Thành nhẹ giọng nói, ánh mắt liếc qua cái đầu bị cháy đen không nhìn rõ, chậm rãi đi đến thiên hạc ở bên cạnh Diệp Hàm.  
“A, được”.  
Diệp Hàm sửng sốt một lát, nàng ta nghi hoặc nhìn Cổ Trình Thành, lại nhìn thoáng qua thi thể đang bị thiêu.  
Nàng ta không biết đã xảy ra chuyện gì.  
Nhưng nàng ta cảm giác được thiếu gia đã xảy ra thay đổi rất lớn.  
Nàng ta không tò mò xem thi thể bị thiêu là của ai, nếu muốn nàng ta biết, thì thiếu gia sẽ tự nhiên nói, là hạ nhân, chuyện kiêng kỵ nhất là tự cho rằng mình thông minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.