Chỉ khi nào hắn đứng trên đỉnh tiêm của sức mạnh, như vậy mới không bị người khác ám toán hoặc sắp đặt.
Nằm ngăm mình suy nghĩ mông lung một hồi thì mặt trời cũng xuất hiện, những tia nắng đầu tiên nhanh chóng xua tan đi sương khói lượn lờ.
Trần Vũ nằm ngăm mình một lúc thì lên bờ mặc y phục, tiếp đó ngồi trên mỏm đá phơi mình.
Những tia nắng ấm áp chiếu vào làm hắn càng thêm thoải mái, trạng thái ung dung mười phần.
Phơi nắng được một hồi, Tiểu Tháp lại xuất hiện trước mặt hắn, đung đưa theo gió hỏi: "Chủ nhân, tiếp theo ngươi có dự định gì không?"
"Dự định?" Trần Vũ trầm tư trong giây lát rồi lên tiếng: "Tự nhiên là có, nhưng trước mắt phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này đã."
Nói đến đây, Trần Vũ hơi suy tư, hồi lâu lại lên tiếng hỏi tiếp: "Tiểu Tháp, ngươi có thể phi hành rời khỏi thông đạo này không?"
Âm thanh vừa lắng xuống, Trần Vũ dùng ánh mắt chờ mong nhìn sang Tiểu Tháp.
Nếu nó có thể lặng lẽ rời khỏi đây thì sự tình càng thêm dễ giải quyết, khi đó không cần mạo hiểm nữa.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn, Tiểu Tháp lại thở ra một hơi thật dài, thấp giọng nói:
"Chủ nhân nên từ bỏ ý định này đi, muốn bản thể của ta di chuyển, trừ khi chủ nhân mở được tầng thứ năm, bằng không chỉ có thể ở lại chỗ này hoặc nhờ người khác mang theo mà thôi."
"Tầng năm sao?" Trần Vũ khẽ lắc đầu, nhưng nhớ tới lời kia thì lên tiếng hỏi: "Ngươi nói nhờ người khác mang theo là có ý gì?"
"Cũng không có gì đặc biệt, một khi chủ nhân tiến vào thì Hắc Tháp sẽ hóa thành vi hạt, khi đó chỉ cần có người tác động lên không khí hoặc dính vào đâu đó thì chúng ta mới có thể di chuyển, nhưng cách này rất thụ động, căn bản không thể chờ vận may chiếu cố." Hắc Tháp truyền âm trả lời.
Trần Vũ nghe đến đây thì hai mắt chợt lóe, trong đầu nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp, hỏi: "Vậy hiện giờ chúng ta có đang di chuyển không?"
"Có thì có, nhưng luồng khí trong đây có chút hỗn loạn, chúng tạo thành đối lưu nghịch vòng nên chúng ta bị hút vào sâu trong thông đạo rồi." Hắc Tháp lập tức cảm nhận rồi truyền âm.
Trần Vũ nghe xong có chút chết lặng, tính ra cái tháp này cũng không đáng tin cho lắm.
Người ta muốn chạy còn không được, giờ nó đưa hắn vào sâu trong địa đạo, cái này là sợ hắn chết không đủ nhanh hay sao?
Với lại thời hạn rời khỏi cấm địa chỉ còn hai ngày, nếu không tranh thủ sẽ bị bỏ lại trong bí cảnh.
Trần Vũ càng nghĩ càng không yên tâm, xem ra hắn phải tìm cách rời khỏi nơi này mới được.
Có điều trước mắt thương thế của hắn chỉ tạm ổn mà thôi, vết thương trên người cần ít nhất hai tháng mới có thể hồi phục.
Bị thương nghiêm trọng như thế, không thể ngày một ngày hai là hết, cũng không phải cứ đột phá tu vi thân thể sẽ tự lành, đây là điều viễn vong.
Trần Vũ tự nhiên biết rõ điểm ấy, chỉ bất quá hắn không có lo lắng đến thời gian dưỡng thương.
Vì thời gian trong tháp khác với thời gian bên ngoài, ngồi trong đây vài trăm năm bên ngoài vẫn chưa được một ngày.
Dù sao cũng đã tiến vào Hắc Tháp, tương lai gần không thể sử dụng được nữa, cho nên hắn phải tận dụng một chút.
Huống hồ trước kia hắn đã thu thập không biết bao nhiêu ma khí cùng âm sát chi khí.
Cho nên việc đột phá ngưng khí tầng mười là điều có thể làm được, như vậy mới có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Trần Vũ vạch ra kế hoạch trước mắt cho bản thân thì yên tâm phần nào, ít nhất trong mười năm tới hắn không cần lo lắng đến những thứ khác.
Mấy ngày sau đó Trần Vũ liền chuyên tâm dưỡng thương, lúc rảnh rỗi thì đến khu vực linh điền để chăm sóc linh dược.
Ban đầu Trần Vũ có hơi ngạc nhiên vì mấy mầm non kia đã trưởng thành, một số linh dược có thọ nguyên ngắn thì đã sớm héo tàn, nhưng để lại dưới đất không ít mầm non mới.
Trần Vũ mang theo vui mừng mà sửa sang lại linh điền, đem chúng phân chia thành nhiều khu vực khác nhau.
Phân chia linh điền các thứ, Trần Vũ bắt đầu nhổ một ít linh dược trưởng thành để luyện đan.
Dù gì đan dược chữa thương cũng không còn nhiều lắm, hắn phải tranh thủ luyện ra một lô mới được.
Ban đầu hắn cũng có chút luống cuống tay chân, nhưng vì linh dược dư thừa quá nhiều nên hắn không thấy tiếc lắm.
Trần Vũ khai lô đến lần thứ mười thì bắt đầu có đan dược thành phẩm, tuy là hạ phẩm nhưng đối với hắn vẫn không thành vấn đề.
Thời gian dần trôi, ngày nào hắn cũng vừa luyện đan vừa phục dụng đan dược để chữa thương nên vết thương trên ngực đã lành lại hai ba thành.
Đến hai tháng sau, Trần Vũ lại lôi đống sách lấy được trong Côn Sơn Phái ra nghiên cứu.
Lần này hắn lựa ra toàn bộ sách có liên quan đến đan dược, tổng cộng tìm được hai mươi lăm quyển như thế.
Tiếp đó hắn bắt đầu chìm đắm trong quá trình học hỏi đan phương, sau đó mày mò luyện thử.
Tuy nhiên trong hai mươi lăm quyển này hắn chỉ thu được năm loại đan dược chữa thương có thể luyện.
Vì những đan phương khác đều cần linh dược đã thất truyền, đến Côn Sơn Phái cũng không tìm ra thì lấy gì mà khai lô?
Tuy bản thân đã có căn cơ về Luyện Đan Thuật, nhưng đối với mấy loại đan dược mới thì không cách nào thành công ngay lần đầu tiên.
Trần Vũ cực khổ đến hai tháng sau mới luyện ra một lô đan dược, điều này làm hắn vui mừng không thôi.
Có đan dược mới Trần Vũ lập tức lấy ra phục dụng, dược lực mạnh hơn giúp miệng vết thương càng mau chóng lành lặn.
Tuy nhiên trong mấy tháng này thương thế vẫn chưa khỏi hoàn toàn, Trần Vũ vẫn thấy có chút khó chịu trong người.
Ăn phải một kiếm của Đỗ Trạch quả thật không dễ chịu chút nào, thậm chí còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.
Đến tháng thứ tư thì hắn đã có hơn trăm bình đan dược chữa thương, nội thương hay ngoại thương đã không thành vấn đề.
Có điều Trần Vũ không vội tu luyện ngay mà tiếp tục dưỡng thương, đến khi nào khỏi hoàn toàn hắn mới tu luyện cũng không muộn.
Trong khoảng thời gian này hắn thấy cuộc sống như thế này cũng không tệ, rãnh rỗi lại đến triêu chọc đám Hắc Âm Thử cho vui.
Càng làm hắn ngạc nhiên hơn là đám Bạch Cốt Thụ phát triển cực kỳ tốt, không những tươi tốt mà còn xuất hiện thêm nhiều biến thể mới.
Trước kia Trần Vũ cứ nghĩ Bạch Cốt Thụ không thể rời khỏi khu vực Âm Sát Chi Khí, nhưng hắn đã sai.
Trần Vũ không ngờ đám Bạch Cốt Thụ trong Hắc Tháp lại phát triển thêm chi mới, chính là có thể tồn tại trong linh khí.
Tuy nhiên màu trắng của Bạch Cốt Thụ cũng có chút thay đổi, chúng biến từ màu trắng sang màu lam nhạt.
Chỉ cần bước lại gần liền thấy linh khí tỏa ra nhàn nhạt, tuy nhiên chúng vẫn thích ăn thịch yêu thú như bình thường.
Có điều đám Bạch Cốt Thụ này không dám chạm vào Trần Vũ, mỗi lần hắn đến chúng đều co rút lại, đến một chút hành động cũng không có, nhìn vào chẳng khác nào cổ thụ bình thường.
Nhưng hắn đi rồi, đám Bạch Cốt Thụ lại thò nhánh với rễ cây ra ngoài để săn bắt yêu thú, điều này làm hắn không biết nói thế nào cho phải.
Về phần yêu thú trong tháp thì chúng đã sinh sôi ra nhiều tộc đàn, hình thành hệ sinh thái mới.
Trần Vũ cũng không có ý định ngăn cản, dù sao không gian trong đây còn rất nhiều, trước mắt cứ để chúng sinh sôi thoải mái.
Nhưng điều làm hắn buồn bực nhất chính là không lên được ngọn núi cao hơn mây kia.
main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh