Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 574: Lần hẹn đấu thứ hai (hạ) (2)




Hiện tại Trương sư không ở đây, ba ngày sau so tài, nếu như Triệu Nhã thua, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là vô ích!
- Trương sư không ở đây, chúng ta chỉ có thể khẩn cầu sư tổ, hi vọng hắn có thể chỉ điểm giúp một chút... Mấy ngày tới các ngươi cũng phải cố gắng tu luyện. Vạn nhất đối phương lại thua không thừa nhận, cùng lắm thì chúng ta lại khiêu chiến sư đài chiến đấu, ầm ĩ một trận long trời lở đất!
Tay ngọc vung, hai mắt Triệu Nhã tỏa sáng, lộ ra tư thế oai hùng hiên ngang. Trước đây nghe được người khác bàn luận Lục Tầm không bằng Trương lão sư, đã trực tiếp chạy tới tìm phiền toái, đủ thấy nàng cũng một người không sợ chuyện.
Đối phương một lần vô sỉ ngược lại cũng thôi. Hai lần vô sỉ, vậy đừng trách bọn họ không nể tình!
Ở Thiên Huyền vương quốc, Lục Tầm lão sư còn có thể đánh. Hiện tại chỉ là một Liễu lão sư mà thôi. Cùng lắm thì liên thủ đánh một trận, cũng không có gì!
- Được, ta chờ chính là những lời này...
Trịnh Dương gật đầu nhìn về phía đám người Vương Dĩnh, Viên Đào:
- Thế nào? Nếu như Liễu lão sư này vẫn vô sỉ như vậy, có dám làm ầm ĩ lớn chuyện hay không?
- Có gì không dám? Liễu lão sư cái gì, xử hắn là được!
Viên Đào rít gào.
- Ta cũng sẽ không sợ hãi!
Lưu Dương gật đầu.
- Tính ta một người!
Ánh mắt Vương Dĩnh cũng kiên định.
- Vậy là tốt rồi. Cứ quyết định như vậy đi...
Mấy người thương nghị xong, cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, đi nhanh về phía phủ đệ. Vừa tới đến cửa viện, bọn họ liền nhìn thấy có hai bóng người đứng ở bên ngoài.
- Làm phiền hai vị đi vào bẩm báo, nói ta là người quen cũ ở Hồng Liên thành, đặc biệt tới bái kiến Bạch y sư!
Một người trong đó dáng vẻ như quản gia, đứng ở trước mặt hộ vệ, nói.
- Vâng!
Nghe được là người quen cũ của Bạch y sư, hộ vệ có chút do dự, đi về phía trong. Thời gian không lâu, chỉ thấy Bạch y sư theo ở phía sau, đi ra.
- Bạch y sư, chúng ta lại gặp mặt!
Nhìn thấy được Bạch Thiềm, vẻ mặt hai người hưng phấn. Ngược lại vẻ mặt Bạch Thiềm mê man:
- Hai vị là...
- A?
Thấy hắn không nhận ra mình, hai người cảm thấy kỳ quái một hồi. Người dáng vẻ giống như quản gia không nhịn được nói:
- Bạch y sư, ta là Lộ quản gia. Vị này chính là lão gia nhà chúng ta đại dược vương. Ngươi thế nào...
Hai người này, chính là đại dược vương và Lộ quản gia ở Hồng Liên thành.
Chuyện Độc Điện đã được dẹp yên, đại dược vương làm bằng hữu của đặc sứ “sư thúc tổ”, nhận được coi trọng lớn hơn nữa, lại không ai dám cho hắn ăn khế ước cổ.
Người khác không biết đặc sứ “sư thúc tổ” là ai, nhưng đại dược vương lại biết rõ ràng, chính là vị Bạch Thiềm y sư Thiên Vũ vương thành này.
Lần này, vừa vặn vương thành có giao dịch dược liệu, hắn lại dẫn Lộ quản gia tới, nhân cơ hội thăm hỏi, làm tốt quan hệ.
Bạch Thiềm làm danh nhân trong vương thành, hiện tại càng leo lên Trương Huyền danh sư. Hỏi thăm nơi ở vẫn rất đơn giản. Thời gian không lâu bọn họ liền tìm đến được đây.
Chỉ là... Khuôn mặt không đổi, thế nào Bạch y sư lại không biết hai người mình?
- Đại dược vương?
Bạch Thiềm nhất thời run rẩy.
Hắn sở dĩ ở vương thành lăn lộn có uy tín danh dự, cũng bởi vì Trương sư mượn dung mạo của hắn, chữa trị cho đại dược vương. Không nghĩ tới bản thân người này tự nhiên lại tới đây.
- Đại dược vương, thật ra người trước đây cứu chữa cho ngài cũng không phải ta, mà là... Trương sư. Chuyện là thế này...
Hắn không dám giấu diếm, nói kỹ càng tỉ mỉ mọi chuyện một lần.
- Hóa ra là Trương sư... Không biết hiện tại hắn ở nơi nào? Lại có thời gian rảnh để cho chúng ta bái kiến hay không?
Nghe được lại là loại tình huống này, đại dược vương, Lộ quản gia đều sửng sốt, tùy tiện nói.
Đặc biệt là đại dược vương. Hắn từng tận mắt nhìn thấy Trương Huyền thay đổi diện mạo, rất nhanh liền tin tưởng.
- Trương sư đang sát hạch danh sư nhị tinh, không ở trong phủ đệ...
Bạch Thiềm giải thích một câu, đang muốn nói tiếp, đột nhiên nhìn thấy được đám người Triệu Nhã đi tới. Hắn vội vàng giới thiệu:
- Mấy vị này chính là cao đồcủa Trương sư. Nếu như hai vị muốn chuyển lời cho Trương sư cái gì, nói với bọn họ là được!
- Học sinh của Trương sư?
Đại dược vương và Lộ quản gia vội vàng ôm quyền.
Trương sư lại là đặc sứ sư thúc tổ, bối phận cực cao. Cho dù học sinh của hắn tuổi không lớn lắm, hai người cũng không dám chậm trễ.
- Đại dược vương?
Nghe giới thiệu xong, tất cả đám người Triệu Nhã đều nhất thời kinh sợ:
- Đại dược vương của Hồng Liên thành sao?
Trên đường tới Thiên Vũ vương quốc, bọn họ đã nghe Lưu sư giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ, biết địa vị và quyền thế của vị đại dược vương này.
Không nghĩ đến người này đối với lão sư cung kính như thế.
- Lão sư ra khỏi thành thí luyện, đại khái cần năm, sáu ngày mới có thể trở về. Không biết đại dược vương có chuyện gì, có thể chuyển cáo với chúng ta. Khi nào lão sư trở về, chúng ta lại nói cho hắn biết một tiếng!
Triệu Nhã nói.
- A, không có chuyện gì. Chính là vừa vặn đi ngang qua Thiên Vũ vương thành, tới bái phỏng một chút!
Nghe Trương Huyền không ở đây, đại dược vương có chút thất vọng:
- Nếu Trương sư không ở đây, chúng ta liền cáo từ!
- Tạm thời không vội...
Viên Đào vội vàng tiến lên, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn qua:
- Ta nghe nói... Ngài và Độc Điện có quan hệ mật thiết, có phải trong tay cũng có một chút độc dược hay không?
- Cái này...
Đại dược vương không nghĩ tới hắn hỏi trực tiếp như vậy, xấu hổ cười:
- Đúng là có một chút!
- Như vậy, có loại có thể khiến cho cường giả Thông Huyền cảnh chịu đau khổ, lại không mất mạng hay không? Ta muốn mua một ít...
Ánh mắt Viên Đào nhất thời sáng lên.
- Khiến cho cường giả Thông Huyền cảnh chịu khổ, lại không mất mạng?
Đại dược vương không biết hắn cần thứ này làm gì, nên có chút do dự, nhưng lại lập tức gật đầu:
- Quả thật có... Nếu như ngươi muốn dùng, cho ngươi là được, không cần phiền phức! Chỉ có điều, phải cẩn thận. Thứ này dược lực cực lớn. Cho dù cường giả Tông Sư không cẩn thận dùng, cũng sẽ bị thua thiệt!
Nói xong cổ tay hắn lật một cái, một cái bình ngọc xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.