Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 573: Lần hẹn đấu thứ hai (hạ) (1)




Nghe nói như thế, đám người Triệu Nhã nhìn nhau, thoáng hiện ra vẻ do dự.
Bọn họ tiếp xúc với Trương sư trong thời gian không lâu, cũng biết hắn luôn luôn không thích phiền phức.
Nếu như biết đám người mình chạy đến Thiên Vũ học viện đại náo, thậm chí cùng một lão sư thiếu chút nữa trở mặt, sợ rằng thật sự sẽ mất hứng.
Nhưng cứ như vậy rời đi, bọn họ làm sao có khả năng nuốt được lửa giận trong lòng?
- Mạc sư, ngươi là danh sư, cũng cho chúng ta nói một lời công bằng giúp chúng ta. Vừa rồi so tài, nếu như không phải hắn nhúng tay vào, Mộc Tuyết Tình phải thua không thể nghi ngờ. Thua không thừa nhận ngược lại cũng thôi, lại còn nói không phân thắng bại...
Trịnh Dương tức giận mở miệng.
- Được rồi, bất kể nói thế nào Liễu lão sư cũng là lão sư, chừa cho hắn một chút mặt mũi. Về phần Trương sư bên kia, ta sẽ thay các ngươi giải thích. Hắn sẽ không tức giận cũng sẽ không trách tội các ngươi!
Thấy hắn còn nói không ngừng, Mạc Vũ rất sợ hắn nói tiếp, càng khiến cho mọi việc khó có thể kết thúc, vội vàng truyền âm.
- Làm phiền Mạc sư!
Trịnh Dương vẫn muốn nói tiếp, bị Triệu Nhã cắt ngang.
- Ừ!
Mạc Vũ gật đầu.
Triệu Nhã xoay người nhìn về phía Trương Huyền, mở miệng:
- Liễu lão sư, gọi ngươi một tiếng lão sư, là nể mặt Thiên Vũ học viện. Nếu ngày hôm nay ngươi nói không phân thắng bại, vậy xem như là không phân thắng bại! Chỉ có điều... Mộc Tuyết Tình, ba ngày sau, ta vẫn khiêu chiến với nàng. Nàng có dám nhận hay không?
- Thế nào lại không dám!
Mộc Tuyết Tình cắn răng.
- Vậy là tốt rồi. Hi vọng ba ngày sau so tài, Liễu lão sư lại không nên nhúng tay nữa. Ta cũng hi vọng ngươi thua, sẽ không lại không thừa nhận nữa!
Triệu Nhã vung ống tay áo, nhìn Mạc Vũ ôm quyền, nói:
- Mạc sư, từ biệt!
Nói xong, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Huyền, sau đó dẫn theo mọi người xoay người đi ra ngoài.
- Ách...
Trương Huyền không nghĩ tới mình đã chạy tới ngăn cản, không những không thành công, còn để cho các nàng hẹn trận thứ ba. Mấu chốt nhất... còn bị học sinh của mình ghi hận. Hắn xoa xoa mi tâm, vẻ mặt đau khổ gượng ép.
Chuyện gì thế này!
Đúng là nằm cũng bị thương. Cũng quá gài bẫy đi!
- Trước đó vì sao nàng không nhắc nhở ta...
Hắn đầy phiền muộn, quay đầu lại nhìn về phía Mạc Vũ.
- Ta...
Mạc Vũ sắc mặt đỏ lên.
Nàng vốn có nghĩ hai học sinh đùa giỡn, không ảnh hưởng tới toàn cục. Nhưng không ngờ được bầu không khí lại xấu hổ như vậy...
Nàng đang không biết trả lời như thế nào, linh cơ thoáng động, truyền âm qua:
- Thật ra, như vậy cũng tốt. Có cạnh tranh, hai nhóm học sinh của ngươi cũng sẽ cố gắng tu luyện. Ngươi xem... Triệu Nhã và Mộc Tuyết Tình, tiến bước nhanh bao nhiêu...
Nàng nói như vậy chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ. Trương Huyền nghe được vào trong tai, lại là sửng sốt.
Khoan hãy nói, hai người có cạnh tranh, quả thật liều mạng tu luyện, tiến bước cũng rất lớn.
Mình truyền thụ kiếm pháp, đao pháp, mặc dù là bản rút gọn, thích hợp cho các nàng tu luyện hơn, nhưng muốn hoàn toàn nắm giữ, lĩnh ngộ xuất ra kiếm ý, đao ý, không mười ngày nửa tháng rất khó làm được. Nhưng trong thời gian hơn hai ngày ngắn ngủi, bọn họ đều hoàn thành... Đủ thấy mức độ khắc khổ của hai người.
Hơn nữa, mấu chốt nhất chính là... trải qua loại so tài này, mức độ Mộc Tuyết Tình tín nhiệm hắn, càng nhanh tăng.
- Được rồi, cứ như vậy đi... Ngàn vạn lần đừng để lộ thân phận của ta!
Nàng có chút do dự, không thể làm gì khác hơn là không nói thêm nữa.
Chuyện đã như vậy chính là ván đã đóng thuyền. Nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là vô ích. Dù sao nàng cũng không khả năng đi nói khắp nơi, Liễu Trình chính là Trương Huyền, các ngươi là sư huynh đệ đồng môn?
Thật sự nói như vậy, sát hạch danh sư nhị tinh chỉ sợ cũng không cần tiếp tục tiến hành, gần như lại hủy bỏ.
- Lão sư, xin lỗi...
Mộc Tuyết Tình đi tới trước mặt, vẻ mặt xấu hổ.
Trương Huyền lắc đầu, đang muốn an ủi một câu, lại thấy trong đoàn người lập tức bị đẩy ra. Một lão nhân vội vã chạy tới:
- Tiền bối vừa rồi thi triển đao ý ở nơi nào? Vẫn mong thu ta làm học sinh. Tại hạ Bạch Hâm, lý giải đối với đao pháp đã rất sâu, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ danh tiếng của lão sư...
- ...
Trương Huyền, Mộc Tuyết Tình.
- ...
Mạc Vũ.
- ...
Mọi người.
...
- Đáng giận! Đáng giận!
Trên đường đi trở về phủ đệ, đám người Trịnh Dương sắc mặt mỗi người đều xanh cả lại, thâm trầm đáng sợ.
Nhớ tới sắc mặt đáng giận của Liễu lão sư kia, bọn họ đã cảm thấy lửa giận thiêu đốt.
- Triệu Nhã, nàng làm gì lại ngăn cản ta? Nói thật, nếu không phải vì nàng lôi kéo, ta cũng muốn lên Sư Đài Chiến!
Trịnh Dương hừ nói.
- Sư Đài Chiến? Vị Liễu lão sư này chỉ tiện tay, một ngón đã phá vỡ trường kiếm của ta, đối với nắm chặt thời cơ đã lên đến đỉnh phong, năng lực quan sát mạnh mẽ. Sợ rằng không kém Trương sư. Cho dù tu vi có giảm thấp xuống, chúng ta cũng tuyệt đối không phải là đối thủ!
Triệu Nhã lắc đầu.
- Cho dù không phải là đối thủ lại như thế nào? Hắn làm vậy rõ ràng là khi dễ người! Che chở cho học sinh của mình, thua không thừa nhận. Ta vẫn là lần đầu tiên thấy lão sư không biết xấu hổ như vậy. Cho dù đánh không thắng, cũng quyết không để cho hắn đẹp mặt!
Trịnh Dương cắn răng.
- Trịnh Dương nói không sai. Cũng tại thực lực của ta không tốt. Nếu thực lực mạnh, khẳng định sẽ dạy dỗ một trận, khiến cho hắn đẹp mặt!
Viên Đào ở một bên thổi gió, không chê chuyện lớn.
- Được, vị Liễu lão sư này tuy rằng vô sỉ, nhưng quả thật cũng có bản lĩnh. Lần này nếu không phải thể chất của ta cường hãn, sư tổ lại truyền thụ kiếm pháp, người thua nhất định là ta! Việc cấp bách, không phải ở chỗ này chửi bới, mà là nghĩ biện pháp nâng cao thực lực. Nếu không ba ngày sau thua, người khó chịu chính là chúng ta!
Triệu Nhã cắt ngang lời hai người bàn luận.
- Điều này thật ra cũng đúng...
Mấy người gật đầu.
Loại tình huống vừa rồi, hẹn chiến là tất nhiên. Nếu không, đối phương khẳng định cho rằng đám người mình dễ khi dễ, danh dự của Trương sư, bị xem thường.
Nhưng thời gian ba ngày ngắn ngủi, để Mộc Tuyết Tình kia trưởng thành đến mức Triệu Nhã thiếu chút nữa đánh không lại, đủ thấy năng lực của vị Liễu lão sư này, quả thật đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.