- Thiên Nhận Danh Sư?
Đám người Nhan Thanh Cổ Thánh đều cảm thấy yết hầu phát khô, tràn đầy khó tin:
- Ngươi nói là... Thiên Nhận Danh Sư giống như Khổng sư?
Không trách bọn họ không tin, từ Khổng sư đến nay, thiên hạ đã sớm không có Thiên Nhận Danh Sư, vị Trương Huyền này lại là?
- Đúng vậy!
Dương sư gật đầu:
- Thiên địa cũng công nhận Danh Sư!
- Nhưng hắn...
Đám người Nhan Thanh Cổ Thánh run rẩy, nói không ra lời.
Đường đường vài vạn năm mới xuất hiện một vị Thiên Nhận Danh Sư, tầm quan trọng so với Xuân Thu đại điển mạnh hơn quá nhiều, lại bị bọn họ ép tự sát...
Nếu như có thể lại làm lựa chọn, tình nguyện chết là bản thân.
- Một người, diệt đi mười một vạn cường giả Dị Linh tộc, dạy dỗ học sinh, mỗi một cái đều cường đại như vậy... Ta sớm nên nghĩ tới...
Nhan Thanh Cổ Thánh nói không ra lời.
Sớm biết hắn là Thiên Nhận Danh Sư, chắc chắn sẽ không ép hắn, cho Danh Sư đường một câu trả lời, mà bây giờ... Nói cái gì cũng đã trễ.
- May mắn hắn không chết... Chỉ là, hắn đi nơi nào?
Cũng biết Trương Huyền luyện hóa huyết dịch của Trương Hoằng Thiên, muốn chết không dễ dàng như vậy, Nhan Thanh Cổ Thánh tràn đầy nghi ngờ nhìn qua.
- Ta cũng không biết...
Dương sư lắc đầu, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Sau khi sư huynh tự sát, hắn muốn đi cứu người, lại phát hiện “thi thể” hư không tiêu thất, lại tìm không đến tung tích.
Cụ thể đến nơi nào, đã biến thành một bí ẩn.
- Nắm chặt thời gian phái người đi tìm, sự tình Thiên Nhận Danh Sư, tạm thời vẫn chưa thể tiết lộ, trừ khi hắn đạt đến Cổ Thánh!
Dừng lại một chút, Nhan Thanh Cổ Thánh nói.
Đến Cổ Thánh, mới có năng lực tự vệ chân chính, nếu không, Dị Linh tộc biết, tuyệt đối sẽ so với Nhân tộc đạt được Xuân Thu đại điển càng kinh hoàng.
Phái Cổ Thánh tới ám sát cũng rất có thể.
- Ừm!
Dương sư gật đầu.
Điểm ấy hắn đã sớm biết, nếu không cũng sẽ không giấu tin tức ở trong lòng.
- Chỉ cần đạt tới Cổ Thánh, nói ra thân phận Thiên Nhận Danh Sư, tất cả hiểu lầm đều sẽ giải quyết...
Một vị Danh Sư nói.
Bởi vì Thần Linh Hoàng, Thần Tinh Hoàng tuyên truyền, hiện tại Nhân tộc đối với Trương Huyền thành kiến rất lớn, chỉ khi nào rõ ràng thân phận, những cái này sẽ lập tức tan thành mây khói, lại không nửa phần vết nhơ.
Ông trời cũng công nhận Danh Sư, ai dám nói hắn không xứng làm Danh Sư?
- Cũng chỉ có thể như vậy...
Dương sư than thở.
...
Người trong gác chuông lòng đầy căm phẫn, tất cả đều tự nguyện về sau vì Trương Huyền chính danh, lại không chú ý trong góc, hai bóng người nghiêng dựa vào tường đổ.
Là một thanh niên cùng một đồng tử.
Vẻ mặt đồng tử hơi trắng bệch, dường như bị thương rất nặng.
Nghe mọi người đối thoại vào trong tai, thanh niên mỉm cười lắc đầu, không lẫn vào đám người, mà quay đầu nhìn về phía đồng tử bên cạnh, mang theo quan tâm.
- Ngươi thế nào?
- Thiếu gia yên tâm, tạm thời còn chưa chết được!
Đồng tử lắc đầu, mắt sáng lên:
- Hẳn có thể kiên trì đến thời điểm tìm được hai phản đồ kia!
Vị đồng tử này chính là Ngột Thần, cũng chính là Thần Dung Hoàng.
Bị Tinh Hoàng, Linh Hoàng trù tính, cùng đám người Nhan Thanh Cổ Thánh đại chiến một hồi, lại thêm bị hai người này đánh lén, cho dù Nhân tộc tha cho hắn không giết, cũng đã sớm đạt đến mức đèn cạn dầu.