Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3168: Một mình đi tới (1)




- Chuyện này...
Hưng kiếm thánh lặng im.
Vừa nói như vậy, ngược lại thật sự là rất có thể.
Nếu như nói, Dị Linh tộc thật muốn xông qua, không có khả năng phân tán như vậy, đồng thời tấn công 108 chỗ, nhân tộc khó mà chú ý đến, bọn họ khẳng định cũng sẽ không ung dung.
Làm như vậy, ngược lại không bằng tập trung binh lực cùng cường giả, đánh bất ngờ, trực tiếp công kích một phân đoạn yếu kém, ngược lại rất có thể thành công.
- Nếu như vậy, không chỉ Dị Linh Hoàng, chỉ sợ Dị Linh tộc đã có không ít cao thủ chui vào đại lục, nếu không... Danh Sư đường, các đại gia tộc, cho dù phân ra binh lực trấn áp, Khổng miếu mở ra, cũng không phải một hai người có thể chống lại!
Hưng kiếm thánh nói.
Danh Sư đường trải qua hơn vạn năm tích lũy, cường giả vô số, đặc biệt là liên lụy đến Xuân Thu đại điển, chắc chắn sẽ có biện pháp dự phòng, một vài thái thượng trưởng lão bế quan, thậm chí lão quái vật không xuất thế đều sẽ xuất hiện.
Những người này, người ngoài xem ra, khả năng đã sớm biến mất ở trong dòng sông lịch sử, nhưng chân chính chết hay không thì khó nói!
Có khả năng giống như những Cổ Thánh ngủ say kia, một mực chờ đợi thời cơ nào đó.
Đại lục hiện nay, ở bên ngoài dưới Cổ Thánh, Dương sư thuộc về tồn tại cao nhất, vai vế cao nhất, nhưng hiện tại hắn chẳng qua tám chín trăm tuổi, lão sư của hắn, cùng những cường giả trước đó đâu?
Có chết rồi, nhưng không có khả năng tất cả đều chết!
Khổng miếu không mở ra, bọn họ có khả năng nấp đi, giảm bớt lực lượng tán dật trong cơ thể, giống như giả chết, một khi mở ra, cơ duyên đang ở trước mắt, thậm chí có thể tăng thêm tuổi thọ... Loại cơ hội tốt này ai có thể cự tuyệt?
Điểm ấy bọn họ có thể nghĩ đến, Dị Linh tộc khẳng định cũng rõ ràng.
Đã như vậy, Dị Linh tộc sẽ không ngại tiêu hao thu hút Danh Sư đường cùng rất nhiều thế lực, sau đó lặng lẽ lẻn vào đại lục, không chỉ số lượng không ít, thực lực cũng không đơn giản.
- Ta gặp qua Dị Linh tộc đạt tới Bất Hủ cảnh, thậm chí còn có Cổ Thánh! Số lượng... Lại không ít!
Nghe hắn nói như vậy, Trương Huyền gật đầu.
Thiên Cơ sư công hội, đánh chết bốn Đại Thánh Dị Linh tộc, những cái này, đều đạt đến Bất Hủ cảnh, chiến lực như hồng, không kém thái thượng trưởng lão của Tổng bộ Danh Sư đường bao nhiêu.
Càng thấy được một Cổ Thánh...
Cổ Thánh cũng có thể lặng lẽ ẩn núp tới, loại cường giả cấp bậc này, trên đại lục đến cùng ẩn giấu bao nhiêu?
Chỉ sợ không người có thể tính toán rõ ràng.
Làm không cẩn thận, toàn bộ Đại Thánh của Dị Linh tộc đều đến đây, mà bên này lại cho binh sĩ bình thường đánh nghi binh, thu hút càng nhiều Danh Sư ở lại chỗ này.
- Trước đó giao chiến, bên kia có Đại Thánh không?
Trương Huyền nhịn không được nhìn lại.
- Chúng ta đi xuống chiến đấu, gặp được một vị cao thủ, tới đại chiến một hồi, nếu không phải thi triển ra kiếm pháp hợp kích, cũng chưa chắc có thể sống đi ra, dù vậy ta cũng bị thương nhẹ...
Mộng kiếm thánh nói.
- Bị thương?
Trương Huyền vội vàng nhìn qua.
- Dùng đan dược, đã không trở ngại!
Thấy hắn quan tâm, Mộng kiếm thánh cười cười.
- Vậy là tốt rồi...
Biết không có việc gì, Trương Huyền yên tâm lại, đồng thời nhíu mày:
- Có cường giả Đại Thánh, có thể đối chiến khi các ngươi dùng trận pháp hợp kích, nói rõ ít nhất đạt đến Bất Hủ cảnh...
Thực lực của Hưng, Mộng kiếm thánh, dù chỉ là Đại Thánh tam trọng Tâm Huyết Lai Triều, nhưng sức chiến đấu liên hợp lại, Bất Hủ cảnh bình thường cũng khó mà ngăn cản.
Hợp kích đối chiến cũng bị thương, người cùng bọn hắn giao thủ kia, cho dù thực lực kém Dương sư, khẳng định cũng không thấp hơn quá nhiều.
Còn tưởng cường giả Đại Thánh của Dị Linh tộc đã lặng lẽ lẻn vào đại lục, không nghĩ tới... nơi này còn có.
Tính như vậy, suy nghĩ trước đó sẽ không quá chính xác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.