Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 274: Mực Nước (2)




- Cái này... học sinh chúng ta cơ bản đều đuổi đi. Chỉ có điều...
Viên Đào vò đầu, lúng túng cười một tiếng:
- Chỉ có điều, hai ngày nay mỗi ngày đều có ba lão đầu đáng khinh cứ loanh quanh ở gần đây. Nhìn động tác và hành động của bọn họ, chúng ta khẳng định đánh không lại, cho nên mới chuẩn bị chút mực nước, dự định hắt vào người bọn họ! Nghe nói mực nước chuyên phá dâm tục. Bọn họ già mà không có tự trọng, dính vào thứ này, khẳng định không có ý định tiếp tục đến đây quấy rầy nữa...
- Lão đầu đáng khinh?
Trương Huyền giống như hòa thượng đầu trọc sờ không thấy tóc:
- Các ngươi xác định không phải là lão sư của học viện chứ?
- Không phải, học viện lão sư ta cơ bản đều biết. Tuyệt đối không có mấy người này. Vừa nhìn dáng vẻ hèn mọn này, ta thấy lòng bất an!
Lần này người nói chính là Trịnh Dương:
- Hai ngày nay ta vẫn thấy bọn họ lặng lẽ trốn ở một bên, chỉ trỏ nói xấu sau lưng Triệu Nhã, Vương Dĩnh, còn thường xuyên gật đầu mỉm cười. Vừa nhìn liền biết không phải là người tốt lành gì.
- Chỉ trỏ nói xấu sau lưng đám người Triệu Nhã sao? Trong học viện từ khi nào có loại người vô sỉ này tới vậy?
Thấy mấy học sinh nói lời chắc như đinh đóng cột, không giống nói láo, Trương Huyền nhăn mày lại.
Lão đầu chỉ trỏ nói xấu sau lưng tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi... Quả thật thừa bỉ ổi.
- Như vậy đi!
Lại nghe mấy người nói vài câu, Trương Huyền cũng cảm thấy mấy lão đầu này không có ý tốt. Hắn gật đầu:
- Các ngươi cẩn thận một chút. Triệu Nhã, Vương Dĩnh, mấy ngày tới không nên một mình ra ngoài. Nếu như gặp lại ba lão đầu này, có thể dùng mực nước hắt!
Nếu là lão đầu, nhất định là có thân phận. Ngang nhiên theo dõi nhìn lén tiểu cô nương, cũng quá mất mặt. Chẳng may bị người vẩy mực, nghĩ đến thôi cũng đủ mất mặt rồi, kiểu gì cũng sẽ phải tự động mà rút đi.
Đương nhiên, hai ngày nay phần lớn thời gian hắn đều sẽ ở trong trường học. Mấy tên này còn dám qua, hắn không ngại ra tay dạy dỗ một trận.
- Trương lão sư muôn năm!
- Ta đã nói Trương lão sư hiểu sâu nghĩa lớn, sẽ không trách tội chúng ta...
Nghe hắn đồng ý, mấy học sinh đồng thời hô to.
- Ừ, được, đừng nói nhảm nữa. Viên Đào, ngươi tới trước. Ta xem thử tu vi gần đây của ngươi tiến bước như thế nào.
Ngày mai sẽ phải tiến hành Sư giả bình trắc. Ngày hôm nay hắn phải có hiểu biết chỉnh thể đối với học sinh mới được. Đồng thời, một mình chỉ điểm một chút, có lẽ còn có thể khiến cho bọn họ lại có một chút tiến bước.
Không sợ tiến bước rất nhỏ, biết đâu trong chiến đấu lại có thể khiến cho phần thắng tăng thêm không ít.
Đi vào phòng học nhỏ, đóng cửa lại, Trương Huyền khoát tay:
- Đánh một bộ võ kỹ.
- Vâng!
Viên Đào gật đầu, một quyền đánh ra ngoài. Tiếng gió thổi gào thét, khí thế kinh người.
Tu vi của hắn mặc dù không có tiến bộ quá lớn, vẫn là võ giả nhất trọng Tụ Tức cảnh trung kỳ, nhưng lực lượng lại vô cùng cường đại. Một đấm xuất hiện, không trung phát ra tiếng nổ.
- Lực lượng này...
Trương Huyền chắt lưỡi.
Có thể một quyền đánh ra tiếng nổ, nói rõ lực lượng và phòng ngự của hắn đều đạt tới trình độ cao nhất. Một quyền xuống, đừng nói người tu luyện cùng cấp bậc, cho dù là cường giả võ giả tam trọng Chân Khí cảnh có thể tiếp nhận hay không, vẫn còn khó nói.
- Không hổ danh là huyết mạch Long Tê. Cho dù chỉ kích hoạt 10%, cũng vô cùng khủng khiếp!
Thể chất đặc biệt có thể nổi danh như vậy, quả nhiên không tầm thường.
Thời khắc này tu vi của Viên Đào vẫn là tệ nhất trong học viên, nhưng lực công kích và lực phòng ngự đều tuyệt đối đáng sợ.
- Tu vi của ngươi vẫn quá kém. Trong quá trình tu luyện, thời gian tập trung linh khí, ngươi quá chú trọng đối với việc hấp thu linh khí, không tương xứng với tình hình của bản thân. Bây giờ ta nói ra một khẩu quyết, ngươi nhớ kỹ. Chỉ cần cố gắng tu luyện, ngày hôm nay trùng kích Tụ Tức cảnh hậu kỳ, cũng không phải là vấn đề khó khăn gì.
Nhìn một hồi, Trương Huyền nói.
Đối phương đánh quyền, trong đầu hắn đã hình thành sách mới. Xem xong nội dung trong đó, hắn dĩ nhiên biết vấn đề và chỗ thiếu hụt của đối phương.
- Vâng!
Viên Đào liền vội vàng gật đầu, chuyên tâm đọc thuộc lòng. Thời gian không lâu, hắn đã nhớ kỹ khẩu quyết.
- Được rồi, gọi Triệu Nhã vào.
Căn dặn Viên Đào xong, Trương Huyền khoát tay.
Thời gian không lâu Triệu Nhã đã đi tới.
Không thể không nói, thể chất thuần âm quả nhiên đáng sợ. Một khi kích hoạt, lập tức tản ra khí chất khiến cho người ta thán phục, cho người ta một loại cảm giác như tiên tử cửu thiên rơi xuống phàm trần.
Triệu Nhã vốn đã là mỹ nữ, lúc này càng xinh đẹp hơn. Từng cử chỉ đều tự mang theo phong độ.
- Cái diện mạo khí chất này, sợ rằng gặp gỡ với bạn học nam, chỉ cần cười với đối phương, đối phương sẽ chủ động chịu thua.
Ông trời quả nhiên không công bằng. Bộ dạng này của Triệu Nhã tham gia so tài, nếu như đối diện là một nam sinh, làm không tốt, ngay cả ra tay cũng không dám.
- Đánh một quyền nhìn thử!
- Vâng!
Triệu Nhã gật đầu, quyền thanh tú xiết chặt, một quyền đánh ra.
Vù vù vù!
Trong phòng đầy tiếng gió thổi.
- Thực lực của nàng...
Trong đầu hình thành sách, Trương Huyền mở ra vừa nhìn, mắt nhất thời trợn tròn, hoàn toàn không thể tin được.
Điều này... làm sao có thể?
- Các ngươi làm gì?
- Làm càn!
Ầm! Ầm! Ầm!
Hắn đang muốn nói chuyện, đột nhiên bên ngoài phòng học có một tiếng nổ lớn. Ngay sau đó có tiếng kêu lớn, xen lẫn tới tiếng gầm thét giận dữ vang lên.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Trương Huyền nhíu mày, không tính nói thêm nữa, nhấc chân đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.