Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 273: Mực Nước (1)




Lúc này học viện Hồng Thiên đã sôi trào một mảnh.
Cuộc thi đấu học viên mới sắp bắt đầu.
Một vạn học viên mới nhập học trải qua nửa tháng học tập, đã đến lúc kiểm nghiệm thành quả.
- Các ngươi nói lần thi đấu này, ai có thể đạt được vị trí đứng đầu?
- Ta cảm thấy vẫn là người đứng đầu trước đó. Hắn nhập học lại đạt được võ giả đệ nhị trọng, hiện tại khẳng định càng mạnh mẽ hơn.
- Cuộc thi đấu của học viên, lại không chỉ dựa vào thực lực. Hơn nữa, trước đó hắn nhập học lợi hại, không có nghĩa là hiện tại lợi hại. Ta nghe nói mấy người học viên mới môn hạ của Lục lão sư tham gia Sư giả bình trắc, đều đột phá võ giả nhị trọng, hơn nữa còn nhận được chân truyền của hắn. Có thể thắng được bọn họ hay không cũng khó nói trước được!
- Hắn hình như cũng là học sinh của Lục lão sư. Xem ra danh hiệu đứng đầu cho dù không phải là người này, cũng sẽ xuất hiện ở môn hạ của Lục lão sư.
“Đó là tự nhiên, nhập môn sát hạch xếp hạng năm trăm đổ lại, có ít nhất ba trăm người tới làm môn hạ của Lục lão sư, cho dù muốn thứ hai, cũng phải có đối thủ đó!”
- Trương Huyền lão sư và Lục lão sư cùng Sư giả bình trắc. Các ngươi nói ai sẽ thắng?
- Thắng? Ngươi có thần kinh không đó? Điều này còn phải nói nữa sao? Trương Huyền lão sư có tư cách gì cạnh tranh cùng Lục lão sư? Cho dù là phòng giáo dục cố ý gây khó dễ, khiến cho sát hạch giáo viên của hắn không được chính xác, nhưng hắn đảm nhiệm lão sư hơn một năm nay, dường như cũng không dạy ra được thành tích gì!
- Điều này... điều này ngược lại cũng đúng!
- Cái này còn không phải sao? Nói thật cho ngươi biết, ta nghe nói, là người này muốn nổi danh, cố ý khiêu khích Lục lão sư, dạy người tẩu hỏa nhập ma, lại còn không biết xấu hổ đề xuất Sư giả bình trắc... Thật không biết da mặt thế nào lại dầy như vậy?
...
- Ta thế nào lại nghe được tin tức không phải như vậy? Ta nghe nói vị Trương Huyền lão sư này, tính tình cao thượng, đã sớm đạt được TTích Huyệt cảnh, vì để ý tới mặt mũi của học viện, vẫn luôn nhẫn nhịn không nói ra!
- Ta cũng nghe nói, học sinh tẩu hỏa nhập ma kia là do hắn cố ý, mục đích là để cho học sinh đó đột phá rào cản trời sinh tỏa mạch.
- Người này gọi là Triệu Nham Phong, ta đã từng gặp qua vài lần. Trương lão sư không chỉ giúp hắn giải trừ loại rào cản trời sinh này, còn trực tiếp khiến cho hắn đột phá. Hiện tại hắn đã là cao thủ võ giả nhị trọng. Hắn cảm động, nhớ tới ơn của Trương lão sư, muốn một lần nữa bái nhập môn hạ của Trương lão sư, lúc này mới chọc giận Lục lão sư, đề xuất Sư giả bình trắc.
- Là như vậy? Thật hay giả vậy?
- Đương nhiên là sự thật. Tin tức này của ta lại là do một vị bằng hữu quen thuộc nói ra. Thật trăm phần trăm.
...
Khắp nơi đều là những tiếng bàn luận. Có người nói Trương Huyền không biết tự lượng sức mình. Cũng có người nói hắn là nghênh chiến bị thất bại. Đúng là không có cách nào.
Chuyện ở phòng giáo dục, sau khi Diêu Hàn tận lực truyền bá, cuối cùng tất cả đều bạo phát. Gần như mọi người ở học viện đều biết.
Chỉ có điều, phần lớn học sinh lựa chọn không tin.
Dù sao, danh tiếng của Lục Tầm ở học viện thật sự quá lớn. Trương Huyền tuy rằng rửa sạch oan khuất sát hạch giáo viên bị không điểm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn muốn tạo thành hình tượng cao lớn trong lòng các học viên, vẫn là điều rất khó.
Đối với những việc ấy, Trương Huyền cũng không quá để ý.
Dù sao ngày mai Sư giả bình trắc, tất cả đều sẽ có kết quả. Cứ rầu rĩ mãi ở chỗ này, chi bằng nhanh chóng nâng cao thực lực của mấy người học sinh.
Rất nhanh hắn đi tới phòng học của mình.
- Trương lão sư!
Đám người Triệu Nhã đều đang ở đó. Mỗi người tinh khí no đủ, lộ ra khí tức không yếu.
- Không tệ!
Nhìn thấy được trạng thái của mấy người, Trương Huyền thoả mãn gật đầu.
Quả nhiên không uổng công hắn vất vả tâm sức một hồi.
Bất kể Triệu Nhã, Trịnh Dương, Vương Dĩnh, Lưu Dương hay Viên Đào, thực lực năm người đều có sự bay vọt về chất. So với nửa tháng trước, bọn họ giống như là thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
Không chỉ có như vậy, ngay cả mấy học sinh dự thính như đám người Vương Đào, Vương Nham, Triệu Nham Phong, đều có tiến bước nhảy vọt.
Hắn tuy rằng không giảng bài nhiều lắm, nhưng mỗi một lời nhắm thẳng vào cốt lõi của tu luyện. Bọn họ nghe hắn giảng bài, đối với tu luyện lĩnh ngộ cũng càng lúc càng nhiều, tiến bước lại biến thành chuyện đương nhiên.
- Đó là cái gì?
Khen ngợi một câu, đang muốn giảng bài riêng, để cho bọn họ tiến thêm một bước, đột nhiên, ánh mắt Trương Huyền chợt rơi vào trong góc phòng học.
Mấy cái chậu đặt ở một bên. Bên trong tối đen một mảnh, không biết là vật gì.
Hắn nhớ rất rõ ràng, trước đó trong phòng học không có thứ này.
- Trương lão sư, là mực nước.
Sắc mặt Vương Dĩnh nhất thời đỏ lên, nhỏ giọng nói.
- Mực nước?
Trương Huyền không hiểu ra sao:
- Trong phòng học để thứ này làm gì?
Hắn dạy chính là tu vi, không phải lớp văn hóa, không cần phải vẩy mực vẽ tranh, cũng không cần vẽ thư pháp. Chuẩn bị mấy thứ này làm gì?
- Cái này...
Nghe hắn vừa hỏi, tất cả mấy học sinh đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Mỗi người đều không nói lời nào.
- Thế nào? Chẳng lẽ có gì sao? Viên Đào, ngươi nói đi!
Thấy thái độ của mọi người cổ quái, lông mày Trương Huyền nhất thời nâng lên.
- Ta...
Không nghĩ tới Trương lão sư lại hỏi đích danh mình, sắc mặt Viên Đào giống như trái mướp đắng, rầu rĩ một lát:
- Là như vậy, Triệu Nhã tiểu thư mở ra thể chất thuần âm, trở nên càng xinh đẹp hơn. Không ít học viên đều muốn làm quen với nàng...
- Làm quen?
Lúc này Trương Huyền mới chú ý. Sau khi thể chất thuần âm mở ra, Triệu Nhã quả nhiên thay da đổi thịt, bất kể diện mạo hay khí chất, đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất, đã không còn là đại tiểu thư ngang ngược trước đó, mà hoàn toàn là một đại mỹ nữ.
Loại diện mạo này, so với Thẩm Bích Như còn lợi hại hơn vài phần. Cũng khó trách có những học sinh khác ngưỡng mộ, lặng lẽ qua tìm.
- Có người đến tìm... vậy thì chuẩn bị mực nước làm gì?
Trương Huyền càng cảm thấy kỳ quái.
Cho dù Triệu Nhã trở nên xinh đẹp, có những nam sinh khác qua quấy rầy, đánh đuổi là được. Hắn tin tưởng ở trong học viện, bọn họ còn không dám làm càn.
Lại nói, mấy học sinh này thực lực tăng lớn. Có người dám qua quấy rối, cũng sớm bị đánh đuổi đi.
Ba người Trịnh Dương, Lưu Dương, Viên Đào này vừa nhìn lại không phải là đèn dầu cạn. Người khác đục tường thò chân vào nhà, còn có thể ngoan ngoãn cùng bọn họ giảng đạo lý sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.