Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 254: Lần sau không được dùng lý do này nữa (2)




Biết đại thọ của gia gia Hoàng Ngữ sẽ đến, hắn đặc biệt học một bộ thủ pháp pha trà, muốn biểu hiện một chút. Còn chưa kịp làm gì, đã bị người này đánh vào mặt, còn đánh đau như thế. Hắn nhịn không động thủ, đã xem như rất giỏi kìm chế.
- Cho dù không phải là đại sư chân chính gì, có thể khiến cho Nguyên Ngữ đại sư tự mình tới hỏi thăm, khẳng định cũng không đơn giản...
Tuy rằng tức giận, nhưng hắn lại không mất đi bình tĩnh. Hắn đang nghĩ làm thế nào khiến cho người này cũng một lần xấu mặt, hòa nhau một phần. Đột nhiên tròng mắt hắn xoay chuyển, một ý nghĩ xông ra.
“Đúng, ngày hôm nay bọn họ cũng tới. Vừa rồi có người báo với ta. Ta chỉ muốn chờ Tiểu Ngữ, còn chưa kịp qua. Để cho bọn họ gặp mặt, khẳng định rất thú vị...”
Nghĩ vậy, hắn bước lên trước:
- Trương lão sư, thật sự ngại quá. Ta không biết ngươi am hiểu thư pháp, đã có nhiều mạo phạm, mong rằng thứ lỗi!
Ngoài miệng nói ngại quá, trên mặt không có một chút biểu tình ngượng ngùng.
Đối với loại người hai mặt, trong ngoài không đồng nhất này, Trương Huyền cũng lười tính toán, tùy ý khoát tay áo:
- Lần này thì thôi đi. Lần sau không được lấy lý do này nữa!
- Ngươi...
Thấy mình khách khí nói một câu, đối phương lại mang theo giọng điệu giáo huấn, giống như lão sư giáo huấn học sinh. Điền Long lại cảm thấy ngực bị đè nén, thiếu chút nữa nổ tung.
Ta còn có thể từ từ nói chuyện phiếm được không?
Ta nghe người ta nói, người am hiểu thư họa đều tao nhã, ăn nói có hàm dưỡng có độ sâu. Người này thế nào chỉ một câu nói đã có thể khiến người ta tức chết...
Thực sự là đại sư thư họa sao?
Xiết chặt nắm đấm, hắn thiếu chút nữa nổ tung. Chỉ có điều, hắn càng tức giận, càng không biểu hiện ra ngoài. Một cảm giác lạnh lẽo lóe lên ở trong đáy mắt. Trên mặt hắn lại mỉm cười:
- Đúng, lần sau sẽ ta chú ý. Lưu sư bọn họ vẫn không biết tới khi nào mới qua. Ta thấy chúng ta không bằng đi lên trên lầu chờ. Chỉ cần bọn họ tới, khẳng định có thể nhìn thấy được!
Để người quen biết hắn nhìn thấy được biểu tình này của hắn, tuyệt đối sẽ biết, nhất định sắp có người gặp xui xẻo.
- Chuyện này...
Hoàng Ngữ có chút do dự, nhìn về phía người thanh niên bên cạnh.
Tuy rằng nàng là danh sư học đồ, địa vị được tôn sùng, nhưng Trương Huyền lại có thể cùng Lục Trầm đại sư bàn luận ngang hàng. Nàng không muốn tự ý làm chủ.
Trương Huyền gật đầu.
Vừa rồi Nguyên Ngữ đại sư bái kiến, đã có không ít người chú ý. Đối với hắn mà nói, đi trên lầu chờ cũng vậy. Dù sao thời gian hôm nay cũng làm trễ, không có chuyện gì phải vội.
- Được rồi!
Thấy hắn đồng ý, Hoàng Ngữ đáp ứng.
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, Điền Long càng phát điên.
Hắn không biết quan hệ giữa Trương Huyền và Hoàng Ngữ, thấy bộ dạng của hai người như vậy, còn tưởng rằng bọn họ mắt đi mày lại, tình chàng ý thiếp...
Đố kỵ mãnh liệt khiến cho da mặt hắn co giật, bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo phát.
Đại sảnh lầu hai, mới là nơi chiêu đãi khách, có thể uống trà, cũng có thể ngồi ở bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh. Từ nơi này có thể quan sát toàn bộ sơn trang, giống như một hoa viên cực lớn, cảnh đẹp ý vui.
Dọc theo thang lầu, bốn người đi lên.
Lầu hai là một phòng trang nhã. Có không ít người đã đi vào ngồi, pha trà uống nước, chuyện trò vui vẻ.
Có thể tới tham gia tiệc mừng thọ của Điền lão, gần như đều là nhân vật nổi danh ở Thiên Huyền vương quốc, thân phận không thấp, đều có nha hoàn đặc biệt hầu hạ.
Những nha hoàn này xem ra cũng đặc biệt học qua, đều thành thục với trà đạo, pha trà mây bay nước chảy lưu loát sinh động, khiến người ta có thẩm mỹ khác thường.
- Bên này...
Điền Long đi trước dẫn đường. Vừa đi hắn vừa nhìn quanh, hình như đang tìm người nào đó. Đột nhiên ánh mắt hắn nhất thời sáng lên, dừng lại.
- Lục huynh, Vương huynh, tới cũng không gọi ta một tiếng. Ta cũng không biết các ngươi ở đây...
Thuận theo phương hướng hắn nói nhìn lại, chỉ thấy hai người ngồi ở cách đó không xa.
Đó chính là Lục Tầm và Vương Siêu, lão sư sao kim của Hồng Thiên học viện.
Ngày hôm nay, bọn họ cũng tới tham gia tiệc mừng thọ của Điền lão.
- Điền Long, ngươi là cố ý sao?
Nhìn thấy được người này không ngờ dẫn đám người mình đến nơi đây, Hoàng Ngữ làm sao có thể không biết mục đích của đối phương. Sắc mặt nàng trầm xuống.
Mọi người đều biết Trương Huyền lão sư sắp cùng Lục Tầm lão sư so đấu, hai người thủy hỏa bất dung. Hắn dẫn tới trước mặt, rất rõ ràng có dụng ý không tốt.
- Tiểu Ngữ, nàng đang nói gì vậy. Ta không phải vừa rồi mới nhìn thấy được Lục huynh, Vương huynh sao? Nếu đều quen biết, không bằng cùng ngồi uống trà, cũng vừa vặn nếm thử tay nghề của ta.
Khóe miệng Điền Long khẽ nâng lên, len lén nhìn về phía Trương Huyền.
Tiểu tử, ngươi vừa rồi không phải rất kiêu ngạo sao?
“Lần sau không được dùng lý do này nữa”. Lần sau em gái ngươi ấy!
Hiện tại Lục Tầm lão sư ở đây, còn đại sư, còn cao nhân... Ta xem ngươi còn ra vẻ thế nào nữa!
Lục Tầm Vương Siêu hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải Trương Huyền ở chỗ này. Vương Siêu nhăn mày, nhìn về phía Điền Long:
- Điền huynh, tiệc mừng thọ của Điền lão không kiểm tra thư mời sao? Tại sao người nào cũng có thể tiến đến vậy?
Nghe hắn nói như thế, Điền Long hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Sớm nghe nói tính cách Vương Siêu nóng nảy, không nghĩ tới quả nhiên ra sức.
Hắn vẫn buồn phiền làm thế nào dẫn dắt mâu thuẫn qua. Người này vừa mở miệng lại giơ gậy lên.
Trong lòng hắn vui như hoa nở, trên mặt lại cố ý lộ ra vẻ khổ sở:
- Thư mời khẳng định đã kiểm tra qua. Hoàng Ngữ trợ giáo, Bạch tiểu vương gia đều do ta tự mình mời. Về phần vị này... Trương lão sư, ta tuy rằng không mời, nhưng nếu là khách của bọn họ, ta cũng không tiện nhiều lời...
- Khách? Một lão sư cấp thấp, cũng có thể xưng là khách sao?
Vương Siêu cười nhạo.
Trương Huyền chỉ là lão sư cấp thấp trong học viện, ngay cả cao cấp còn chưa lăn lên được, càng chưa nói tới lão sư sao kim. Nếu thật sự muốn bàn về địa vị, quả thật không đủ tư cách tới tham gia tiệc mừng thọ của Điền lão.
- Được rồi, Vương Siêu!
Lục Tầm khoát tay áo, cắt ngăng lời châm chọc của bằng hữu tốt. Hắn liếc mắt nhìn Trương Huyền, thần sắc thản nhiên:
- Thật ngại qua, Trương lão sư, Vương Siêu luôn luôn nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng, không có quy củ. Chỉ có điều... ở đây quả thật không phải là nơi ngươi nên tới. Mau trở về đi. Đừng để cho Hoàng Ngữ tiểu thư bị mắng vì ngươi. Cũng đừng khiến cho Hồng Thiên học viện mất hết danh tiếng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.