Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 253: Lần sau không được dùng lý do này nữa (1)




- Hả?
Vẻ mặt Điền Long đang cung kính, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thân thể chợt cứng đờ, giống như là bị đập trúng một gậy vào đầu.
Gọi hắn cái gì?
Đại sư?
Nguyên Ngữ đại sư là ai? Là y đạo đại sư chân chính, y sư chính thức, là tồn tại có địa vị ngang hàng cùng tổ phụ Điền lão, đi đến chỗ nào cũng được người ta tôn sùng. Ngay cả Thẩm Truy bệ hạ đều phải lấy lễ đối đãi.
Cho dù là loại thiên tài như hắn, tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trong thế hệ trẻ tuổi, nói chuyện cùng, cũng phải cẩn thận, không dám lớn tiếng rất sợ đắc tội. Nhân vật như vậy... lúc này không ngờ dùng vẻ mặt cung kính chạy đến trước mặt một người còn nhỏ hơn mình, gọi là... đại sư?
Nhìn thái độ kia, giống như nhìn thấy thần tượng sao kim vậy...
Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy?
Mấu chốt nhất chính là, mình vừa nói người này có tư cách gì được gọi là đại sư, Nguyên Ngữ đại sư đã chạy tới. Đây là đánh vào mặt...
Điền Long chỉ cảm thấy gương mặt vặn vẹo, môi cũng có chút nóng hừng hực.
Chỉ có điều, chuyện khiến cho hắn phát điên còn chưa có kết thúc. Vốn tưởng rằng Nguyên Ngữ đại sư có thân phận cao như vậy, đặc biệt chạy tới, tiểu tử này nhất định sẽ cảm thấy vinh hạnh, đầy đắc ý. Lại thấy hắn nhăn mày:
- Không phải mấy ngày hôm trước mới thấy sao?
Nhăn mày?
Ngươi nhăn mày cái rắm ấy!
Khóe miệng Điền Long giật một cái.
Đối phương là trưởng bối, nói đã lâu không gặp... là khách sáo. Người này thì hay rồi, trực tiếp vạch trần... Còn có thể cố gắng nói chuyện phiếm hay không?
Vốn tưởng rằng Nguyên Ngữ đại sư sẽ vì vậy mà tức giận. Lại thấy hắn vỗ trán một cái, bừng tỉnh hiểu ra:
- Đúng, đúng! Chủ yếu ta treo bức tranh của đại sư ở trong gian phòng, mỗi ngày quan sát, càng xem càng cảm thấy trình độ chênh lệch quá lớn, lúc này mới quên chúng ta mới gặp mặt mấy ngày hôm trước.
- Một bức tranh, có gì có thể học tập. Thật sự muốn học, ta có thể dạy ngươi!
Trương Huyền gật đầu.
- Được, vậy rất cảm tạ...
Nguyên Ngữ đại sư kích động, râu mép nhếch lên.
Phù phù!
Điền Long thoáng lảo đảo một cái, cảm thấy trước mắt giống như có sấm sét đánh xuống từng đợt.
Nguyên Ngữ... Ngươi không là đại sư sao? Thế nào lúc này thoạt nhìn, giống như là học sinh tiểu học vậy?
Học tập tiểu tử này? Học cái quỷ gì chứ?
Hắn có tư cách này sao?
- Hắn...
Thật sự không nhịn được, hắn nhìn về phía Bạch Tốn.
- Trương lão sư là đại sư thư họa chân chính. Ngay cả Lục Trầm đại sư cũng bội phục không thôi. Nếu như hắn cũng không xứng với cách gọi đại sư, còn ai xứng nữa?
Bạch Tốn đầy đắc ý, khinh bỉ nhìn qua.
Cho ngươi khoe mẽ!
Lần này nói không ra lời rồi!
Nhìn bộ dạng ngươi vừa rồi kiêu ngạo, còn “không biết trời cao đất rộng“. Là ngươi không biết trời cao đất rộng ấy!
- Đại sư thư họa?
Lúc này Điền Long mới nhớ tới, Nguyên Ngữ đại sư không chỉ tinh thông y đạo, ngay cả thư họa cũng hết sức lợi hại.
Chỉ là dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, người này ngay cả hai mươi tuổi cũng chưa tới, là lão sư có tiếng xấu trong học viện, rốt cuộc đạt tới trình độ gì, ngay cả loại đại gia thư họa chân chính như Nguyên Ngữ này cũng phải tôn sùng như vậy.
Tuy rằng thư họa kém thịnh hành hơn so với trà đạo, nhưng cũng là một trong những ngành nghề cửu lưu chân chính, rất khó học thành.
- Có thể là mô phỏng bức tranh của một vài tiền bối, có chút danh tiếng. Đại sư, chỉ là cách gọi lấy lòng thôi. Nếu không, với tuổi tác này, cho dù vừa sinh ra đã học vẽ tranh, cũng không có khả năng đạt được tiêu chuẩn đại sư...
Trà đạo, thư họa cùng loại, hắn biết độ khó trong đó.
Hắn từ bảy tuổi liền bắt đầu học tập trà đạo, đến bây giờ đã tròn mười tám năm, cũng chỉ đạt được trà đạo nhị trọng cảnh giới quy chân hoàn phác.
Sử dụng phân chia cấp bậc luyện đan sư để nói, tương đương với luyện đan học đồ cao cấp đỉnh phong, còn cách chính thức một khoảng cách không nhỏ.
Đối phương còn nhỏ hơn mình, làm sao có thể thật sự đạt được cấp đại sư?
Đại sư lại là xưng hô cho nghề nghiệp chính thức.
Thật giống như luyện đan sư chính thức, có thể xưng là luyện đan đại sư. Thi họa sư chính thức, hoặc có thể vẽ ra bức tranh tứ cảnh, cũng có thể xưng hô như vậy.
Một tiểu tử chưa đủ hai mươi tuổi, vẽ ra bức tranh tứ cảnh?
Lại giống như nói hắn có thể pha ra nước trà tứ cảnh vậy. Đùa kiểu gì vậy?
...
Không biết Điền Long ở bên cạnh không tin, Trương Huyền thấy Nguyên Ngữ đại sư chạy tới tìm mình, thu hút không ít ánh mắt, liền khoát tay áo:
- Ngươi làm chuyện của ngươi trước đi. Nếu thật sự muốn học, tranh thủ thời gian tìm ta là được!
Hắn tới đây chính là muốn gặp ba danh sư một lần, thuận tiện hỏi một chút về chuyện khí đen trong cơ thể. Hắn không muốn quá mức xuất chúng. Đù sao, làm người phải khiêm tốn!
Nếu như người này cứ đi theo, vẫn giấu mình thế nào?
Căn bản không phù hợp với phẩm chất và yêu cầu làm người của hắn!
- Vâng. Vậy ta tới bên kia trước. Chờ khi có thời gian rảnh rỗi sẽ tìm Trương đại sư học tập.
Nguyên Ngữ đại sư cũng biết thân phận của hắn làm người khác chú ý quá mức. Nếu cứ ở đây, khẳng định sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết. Hắn ôm quyền rời đi.
Người giỏi hơn làm lão sư. Đối phương tuy rằng trẻ tuổi, lại có thể vẽ ra bức tranh ngũ cảnh. Chỉ dựa vào điểm ấy, đã làm cho hắn tôn kính và học tập.
...
Điền Long chấn động kinh ngạc, tức giận. Hai người nói chuyện với nhau, hắn còn không nghe rõ. Lúc này, hắn lại nhìn về phía vị Trương Huyền lão sư này, không những không có bội phục, còn càng tức giận hơn.
Hắn thích Hoàng Ngữ không phải là bí mật gì. Chính vì vậy, hắn và Bạch Tốn vẫn đối chọi gay gắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.