Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2201: Hôn ước từ nhỏ (1)




Ầm ầm!
Khí tức cường đại, lập tức từ trên người Trương Huyền toả ra, dường như trong nháy mắt thiên địa sụp đổ, nhật nguyệt vô quang, toàn bộ thế giới không còn.
Bị khí tức áp chế, thân thể lão giả áo đen cứng ngắc, trong đầu nổ vang.
Thời gian nháy con mắt, giống như thấy được một thần linh từ trên trời giáng xuống, mang theo uy áp từ sâu trong linh hồn, trong lòng không sinh ra ý niệm động thủ, còn có loại cảm giác đầu gối như nhũn ra, tùy thời quỳ bái.
- Ngươi là... Dương sư? Không đúng, là Dương sư lưu lại một đạo ý niệm?
Đồng tử co rút lại, trong nháy mắt đã minh bạch chuyện gì xảy ra.
Vừa rồi rõ ràng là Trương Huyền, thời gian nháy mắt khí tức bạo tăng nhiều như vậy, chỉ có một khả năng... Đó chính là Dương sư vì chiếu cố bản đệ tử, chuyên môn lưu lại một đạo ý niệm giấu ở trong cơ thể, tiến hành bảo hộ, thời khắc nguy hiểm mới hiển lộ ra.
- Đúng là bổn tọa! Như thế nào, ngươi muốn động thủ với học sinh của ta?
Thanh niên ở trên không trung, dung mạo không có bất kỳ biến hóa, thần tình lại như thay đổi một người, vô luận khí chất hay thanh âm, đều hoàn toàn khác nhau.
Nhất là ánh mắt, mang theo băng lãnh, trầm mặc, giống như đến từ một thế giới khác, sóng lớn quét sạch, để cho lão giả áo đen tựa như giam cầm ở trong lồng giam, động cũng không dám động.
Dường như chỉ cần nhúc nhích thoáng cái, sẽ bị chém giết.
Mặc dù hắn là Thánh Vực thất trọng, toàn bộ Đại Lục cũng cực kỳ hiếm thấy, nhưng biết rõ, loại thực lực này, ở trước mặt tồn tại đỉnh phong chính thức, cái gì cũng không tính.
Giống như con sâu cái kiến, không chịu nổi một kích.
Đừng nói chiến đấu cùng công kích, chỉ sợ ngay cả một ý niệm trong đầu cũng không chịu nổi, gạt bỏ ngay tại chỗ, hồn phi phách tán, cái gì cũng không thừa nổi!
- Ngươi thật là... Dương sư?
Thân thể run rẩy, lão giả áo đen vẫn còn mang theo nghi kị, có chút không dám tin tưởng.
Hắn gặp qua Dương sư.
Thanh âm không phải như thế, hơn nữa khí tức cũng bất đồng, như thế nào cũng nghĩ không ra là một.
- Lạc Thừa Tân, ngươi chất vấn bổn tọa?
“Thanh niên” tiến về phía trước một bước.
Rầm ào ào!
Không khí bốn phía keng keng rung động, tựa hồ có loại xu thế sụp đổ, tựa như lực lượng trên người hắn quá mạnh mẽ, một phương thế giới cũng không chịu nổi.
- Thừa Tân không dám...
Sắc mặt trắng nhợt, lão giả áo đen vội vàng ôm quyền, không dám thở mạnh.
Loại cảm giác áp bách khổng lồ này, hắn chỉ ở trên người lão tổ gặp được qua, không nghĩ tới vị trước mắt này cũng thi triển ra.
Mấu chốt nhất là, hắn chưa bao giờ nói qua tên của mình, đối phương có thể nói ra, nói rõ tất nhiên nhận thức!
Còn nói bản thân gọi Dương Huyền... Chẳng lẽ thật sự là vị kia?
Chỉ là... Hắn ở trước mặt vị kia, con sâu cái kiến cũng không tính, dù gặp qua một lần, cũng là bởi vì lão tổ... Tên cũng không có cơ hội báo, sợ vũ nhục lỗ tai của đối phương...
Làm sao có thể nhớ, hơn nữa nói thẳng ra?
- Không dám? Ta xem ngươi là lá gan rất lớn...
“Thanh niên” mặt không biểu tình, hoàn toàn bất đồng vừa rồi không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm cho người ta cảm giác một cỗ uy nghiêm miệt thị chúng sinh, cao cao tại thượng.
- Thánh Nhân Lạc gia, huyết mạch cường đại, Đại Tĩnh Không Công Pháp khoáng tuyệt cổ kim. Thân là đệ tử Lạc gia, không chăm chỉ tu luyện, ngược lại chơi đùa chỉ tốt ở bề ngoài, Tam Tiêu Âm Mạch, nghịch chuyển Âm Dương, chân khí hỗn tạp mà không thuần túy, lực lượng bác mà không tinh; Hỗn Độn Thất Huyệt, trọc khí ngập trời, càng là ba huyệt điên đảo, lực lượng quỷ dị, vượt qua phạm vi thừa nhận.
- Thời điểm Nguyên Thần phá vực, đầu cơ trục lợi tổn thương căn bản, dẫn đến lĩnh vực không được đầy đủ, chân khí hỗn tán... Đường đường đệ tử Thánh Nhân quý tộc, không đi giải quyết những thứ này, tranh thủ sớm ngày đột phá, lại tới nơi đây hù dọa vãn bối của bổn tọa, là cảm thấy thực lực của mình cường đại?
Nhướng mày, “thanh niên” lên tiếng như tiếng sấm nổ tung:
- Có muốn... Bổn tọa chơi với ngươi hay không?
- Không dám...
Toàn thân cứng đờ, Lạc Thừa Tân bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, thân thể như dính ở trên không trung, động cũng không dám động.
Đối phương nói, Tam Tiêu Âm Mạch, Hỗn Độn Thất Huyệt... Đổi lại những người khác khả năng hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng mà hắn nghe vào trong tai, như là Lôi Minh, tựa hồ tùy thời có thể bạo tạc nổ tung.
Đúng là nội dung trên quy tắc chung của Lạc gia Đại Tĩnh Không Công Pháp.
Huyết mạch Lạc gia, đối với không gian có thiên phú rất mạnh, trong đó truyền thừa Chí Bảo Tĩnh Không Châu, là siêu cấp Pháp bảo có thể giam cầm không gian.
Nguyên nhân chính là như thế, Đại Tĩnh Không Công Pháp hoàn toàn bất đồng công pháp khác, Tam Tiêu, Thất Huyệt... là từ ngữ vô cùng cơ mật trong đó, không phải đệ tử hạch tâm, không người nào biết được.
Người trước mắt này nói ra, hơn nữa nói ra mình tu luyện thiếu sót, để cho thân thể của hắn rét run, mồ hôi từ trên lưng liên tục chảy ra.
Nếu như nói lúc trước hoài nghi, có phải Dương sư hay không, hiện tại một chút tâm tư cũng không có.
Coi như không phải, cũng tuyệt đối là một vị cường giả siêu cấp tương đương lão tổ, nếu không tuyệt đối không có khả năng liếc nhìn ra vấn đề của mình, nói không sai chút nào.
Mặc dù hắn là đệ tử Thánh Nhân gia tộc, từ nhỏ có Danh Sư cường đại chỉ điểm, nhưng chịu hạn chế bởi huyết mạch cùng thiên phú, trong tu luyện còn khó tránh khỏi có chút sai lầm cùng lỗ thủng, dù không ảnh hưởng triển khai thực lực, nhưng muốn đạt tới cấp bậc cao hơn, đã là không thể nào.
Đây cũng rất bình thường, nếu như tu luyện không có thiếu sót, chẳng phải mỗi một cấp bậc không có bình cảnh sao? Người người đều có thể tu luyện tới cao nhất?
Nhưng cho dù có thiếu sót, cũng không phải người thường có thể nhìn ra được, đối phương liếc nhìn ra, loại nhãn lực này, chỉ sợ cũng chỉ có Danh Sư cửu tinh mới có thể đạt tới!
- Tại hạ không dám!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.