Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2200: Người Lạc gia tới (hạ) (2)




- Có lẽ một ngày nào đó ở tương lai, Thánh Nhân quý tộc, Trương Huyền ta cũng không để ở trong mắt!
Thánh Nhân quý tộc như thế nào?
Rất mạnh thì như thế nào?
Thân là Thiên Nhận Danh Sư, về sau thành tựu không thể hạn lượng.
Có lẽ vài thập niên sau, cúi người nhìn lại, cái gọi là Thánh Nhân quý tộc, bất quá con sâu cái kiến mà thôi.
- Lời này ai cũng có thể nói, nhưng không phải người nào cũng có thể làm!
Lão giả lạnh lùng:
- Thiên tài, ta đã thấy không biết bao nhiêu, kinh tài tuyệt diễm hơn ngươi cũng đếm không hết, đáng tiếc, không có sống bao lâu liền vẫn lạc!
- Vì vậy ta khuyên ngươi, không nên tự tìm đau khổ! Tuy ta không muốn lấy lớn hiếp nhỏ, cũng không muốn quay đầu bị tiểu công chúa mắng, nhưng vì để tránh cho phiền toái, giáo huấn ngươi một trận, cho ngươi biết khó mà lui, vẫn có thể làm được!
Ầm ầm!
Kèm theo lời của hắn, tinh thần đầy trời như rơi xuống, một cỗ lực lượng cường đại tới cực điểm nghiền ép tới, tựa hồ tùy thời sẽ xé người thành mảnh vỡ.
Ở dưới cỗ lực lượng này trùng kích, Trương Huyền cảm giác hô hấp không thông, giống như kiến bò trên chảo nóng, không có chút năng lực phản kháng nào.
- Chỉ cần ngươi đáp ứng, không được tìm nàng, đừng cho nàng hy vọng, cũng lấy thân phận Danh Sư phát ra lời thề, ta có thể buông tha ngươi...
Lão giả áo đen đi về phía trước, trong mắt mang theo lạnh lùng.
- Đáng giận...
Hàm răng cắn sắp vỡ vụn, đã dùng hết lực lượng toàn thân, lại không thể nhúc nhích, như bị nắm cổ, hít thở không thông.
- Không được... Tiếp tục như vậy, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Cảm nhận được lực lượng của đối phương không chỗ nào không có, bao phủ bốn phía, không chỗ trốn tránh, tùy thời nghiền hắn thành bột phấn, trong lòng Trương Huyền suy tư rất nhanh.
Tuy không xác định thực lực chân chính của đối phương đến cùng cao bao nhiêu, nhưng không thi triển Võ Kỹ, chỉ bằng vào một đạo ý niệm, hắn liền không cách nào phản kháng, dĩ nhiên vượt ra khỏi khả năng suy nghĩ.
Mặc dù đối phương không có sát tâm quá lớn, nhưng mà hắn không thích loại cảm giác vận mệnh không do bản thân khống chế này.
Bởi vì đối phương không có sát tâm thì thôi, một khi muốn giết hắn, chỉ ở một ý niệm.
Móng tay đâm vào trong thịt, lần đầu tiên cảm thấy lực lượng là trọng yếu như thế, không có thực lực, không còn có cái gì.
Tôn nghiêm!
Tình yêu!
Thân phận Danh Sư!
Đều là vô nghĩa!
Trùng sinh đến nay, một mực thuận buồm xuôi gió, không có xuất hiện qua khó khăn trắc trở gì, cho đến giờ phút này mới biết được, có được thực lực tuyệt đối, mới là vốn liếng nói chuyện, mới có thể khiến người ta tôn trọng ngươi, kính sợ ngươi.
Nếu không, nói giết liền giết, căn bản chống chọi không được.
- Ngoan Nhân, người này đến cùng có thực lực gì? Ngươi có thể đối phó hay không?
Nghẹn sắc mặt đỏ lên, lặng lẽ liên hệ Ngoan Nhân.
Lấy thực lực của hắn bây giờ, nhất định là không cách nào chống chọi đối phương, cũng chỉ có thể ký thác gia hỏa đã từng đứng ở trên đỉnh phong của Đại Lục.
- Chủ nhân, thực lực của hắn chỉ sợ đã đạt đến Thánh Vực thất trọng... Hiện tại ta xa xa không có khôi phục, căn bản không phải đối thủ...
Ngoan Nhân truyền âm.
Chủ nhân bị giết, hắn cũng sẽ lập tức tan thành mây khói.
Ký kết khế ước, chỉ có tận tâm tận lực bảo hộ chủ nhân an toàn, mới có thể bảo vệ tính mạng của mình, không dám có bất kỳ tư tâm.
- Nghĩ biện pháp đánh lén, chỉ cần có thể để cho hắn thi triển ra Võ Kỹ, ta có thể nghĩ biện pháp giải quyết...
Nghe được đối phương nói, Trương Huyền không có chút nào ngoài ý muốn.
Thánh Vực thất trọng, không sai biệt lắm đã đứng ở cao nhất của toàn bộ Đại Lục, loại thực lực này, coi như là người mạnh nhất của đế quốc liên minh, chỉ sợ cũng không phải đối thủ.
Ngoan Nhân mới dung hợp một trái tim cùng một ngón tay, tự nhiên không có khả năng chống chọi.
- Được, nhưng... thực lực của ta bây giờ thật sự quá thấp, hơn nữa, sát lục chi khí của ta quá nặng, rất dễ dàng bị phát hiện là Dị Linh tộc, trực tiếp thi triển mà nói, sợ sẽ đưa tới phiền toái càng lớn...
Ngoan Nhân nói tiếp.
- Dùng bản viết tay của Khổng Sư!
Biết rõ đối phương nghĩ cái gì, Trương Huyền nghiến răng.
Ban đầu ở Phong Thánh đài, được qua bản chép tay của Khổng Sư, Danh Sư Học Viện bị hãm hại, phối hợp phân thân nuốt một lần, đối kháng ngón tay nuốt một lần, hiện tại văn tự ở phía trên, cũng chỉ còn lại một phần ba.
Chỉ đủ sử dụng một lần.
Tuy hao tổn thật lớn, nhưng thôn phệ thứ này, Ngoan Nhân không chỉ khí thế tăng nhiều, còn có thể thi triển ra lực lượng Danh Sư chính thống, vừa vặn có thể giải quyết phiền toái trước mắt.
- Vâng!
Ngoan Nhân đáp một tiếng.
Ngay sau đó Trương Huyền cảm thấy một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể thiêu đốt lên, chép tay của Khổng Sư đặt ở trong không gian giới chỉ, hàng chữ liên tục giảm bớt.
Ầm ầm!
Khí tức cuồng bạo xông thẳng vân tiêu, tựa như Cự Long, thoáng cái liền tránh thoát áp bách cùng gông xiềng.
Ở dưới cỗ khí tức này trùng kích, Trương Huyền như cá bên cạnh bờ, một lần nữa nhảy xuống nước, tất cả áp bách trên thân chớp mắt tiêu tán.
- Hả?
Không nghĩ tới thanh niên trước mắt này đột nhiên toát ra khí tức cường đại như thế, ngay cả hắn cũng cảm thấy khó có thể chống chọi, thân thể lão giả áo đen cứng đờ, chân khí trong cơ thể tuôn ra, bảo vệ bản thân.
Từ khi xuất hiện, liền không có vận dụng Võ Kỹ, nhưng cảm nhận được khí tức cường đại như thế, cũng không dám nữa vô lễ, vội vàng thi triển ra.
Chân khí bảo vệ bản thân, liền thấy thanh niên cách đó không xa ngẩng đầu, trong mắt có từng đạo gợn sóng chảy xuôi, tựa như sóng nước.
Đồng thời một thanh âm già nua, trầm lắng phảng phất như từ trong miệng phát ra, nổ tung ở trên không trung.
- Đệ tử của bổn tọa, lúc nào đến phiên một Thánh Vực thất trọng như ngươi nói này nói kia rồi hả?
- Ngươi... Tính cái gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.