Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1993: Cổ Thánh hiện thân (1)




Chỉ cần là trận pháp, sẽ chia làm rất nhiều môn hộ: Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn, Khai Môn...
Những môn hộ này, có sinh, có thương, có tử, có vây nhốt, vĩnh viễn không cách nào rời đi.
Một khi đi nhầm, vạn kiếp bất phục.
Nguyên nhân chính là như thế, bị nhốt ở trong trận pháp, tìm không thấy đường ra mà nói, rất nhiều người đều không dám tùy tiện hành động, bởi vì vô cùng có khả năng sẽ đi vào tử địa, khó có thể chạy ra.
Trước mắt xuất hiện chín môn hộ, tuy không phù hợp loại trận pháp bát quái, lại khẳng định phù hợp loại quy luật này, không thể đơn giản đi vào.
Chứng kiến cử động của Hàn Hội trưởng, những người khác cũng nhìn về phía thanh niên cách đó không xa.
Trương Huyền tràn đầy im lặng.
Trước mắt đều là Danh Sư, nổi danh Trận Pháp Sư cao minh, ở chỗ nào đều là nhất ngôn cửu đỉnh, làm cho người kính sợ, như thế nào... Tới di tích một chuyến, không có chủ kiến gì, lại đẩy mình ra rồi?
Mình cũng không phải toàn năng có được hay không?
Cũng có rất nhiều sự tình làm không được.
- Trương sư, một đường đến nay, vô luận nghiên cứu trận pháp hay sức quan sát, ngươi đều hơn chúng ta, ngươi nói đi vào cái nào, chúng ta đều tin tưởng...
Nhìn ra tâm tư của hắn, Hàn Hội trưởng cười nói.
- Đúng vậy, chúng ta tin ngươi!
- Chúng ta không hiểu rõ trận pháp lắm, chỉ sợ cũng chỉ có ngươi mới có thể tìm được chính xác!
...
Tất cả mọi người đều mở miệng.
Thấy thái độ của bọn họ, Trương Huyền biết rõ không cách nào từ chối, đành phải nhẹ gật đầu:
- Ta tới thử xem đi!
Nói xong đi tới trước mặt, Minh Lý Chi Nhãn xem qua.
Thiên Đạo Thư Viện chỉ xuất hiện thành phần cùng kết cấu của những môn hộ này, muốn biết bên trong an toàn hay không, khẳng định làm không được, ngược lại hiệu quả không bằng Minh Lý Chi Nhãn.
- Hả?
Xem một vòng, ánh mắt rất nhanh ngừng lại, ngồi xổm trước một cánh cửa, cúi đầu nhìn mặt đất.
Mọi người theo sát đi qua, chỉ thấy trên mặt đất, có dấu vết máu tươi, không biết trải qua bao lâu, đã hơi khô quắt, khắc ở trên tảng đá, cũng không phải đặc biệt rõ ràng.
- Hình như là có người cố ý lưu lại...
Ngô sư nhíu mày.
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Hắn nói không sai, dấu vết này không phải huyết dịch bị thương nhỏ xuống lưu lại, mà là có người cố ý lưu ở chỗ này, như lưu lại dấu vết cho hậu nhân.
Nhướng mày, Trương Huyền nhìn lại lần nữa.
Hoa văn liên tục nhúc nhích, huyết dịch trước mắt như về tới thời điểm vừa mới xuất hiện.
- Huyết dịch là của Chương Dẫn Khâu lão Viện trưởng lưu lại, nói rõ bọn hắn đi vào môn hộ này!
Trương Huyền đứng dậy.
- Chúng ta đi vào đi!
Hàn Hội trưởng nhìn qua.
- Ân!
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Mục đích chính yếu nhất của bọn hắn là tìm kiếm đám người Chương Dẫn Khâu, hiện tại người sau đi vào môn hộ này, chỉ cần đi vào trong đó, có thể cứu người ra.
Hơn nữa, bọn hắn một đường gặp được nhiều nguy hiểm như vậy, đám người lão Viện trưởng lại có thể xuôi dòng thuận gió, chỉ sợ là biết bí mật của di tích này, địa phương bọn hắn đi, tự nhiên cũng an toàn nhất.
- Được!
Làm ra quyết định, mọi người không có quá nhiều chần chờ, Ngô sư dẫn đầu đi vào.
Mọi người theo sát phía sau.
Vừa tiến vào trong đó, lập tức cảm thấy tình cảnh trước mắt biến hóa, một hoa viên không lớn xuất hiện ở trước mắt, sắc màu rực rỡ, mùi thơm xông vào mũi.
Mọi người sững sờ.
Còn tưởng rằng sẽ có nguy hiểm, hoặc khảo nghiệm lợi hại nào đó, không nghĩ tới là một hoa viên bình thường.
- Nhìn...
Một vị Chiến Sư chỉ về phía trước, sau đó mọi người liền nhìn thấy chính giữa hoa viên, có một pho tượng cao lớn.
Toàn thân do tài liệu đặc thù luyện chế thành, mặc trường bào Danh Sư, dung mạo trông rất sống động, tựa như tùy thời sẽ sống lại.
- Là Khâu Ngô Cổ Thánh...
Nhìn rõ ràng dung mạo của pho tượng, khóe miệng của Trương Huyền co lại.
Gia hỏa này, đúng là lúc trước muốn thu mình làm đệ tử kia.
- Khâu Ngô Cổ Thánh?
Thấy nơi đây quả nhiên có pho tượng, ánh mắt đám người Phùng Huân sáng lên, vội vàng đi vào trước mặt, từng cái tràn đầy sùng bái tôn kính, khom người quỳ gối.
Vị Thánh giả này bố trí phong ấn bảo vệ Nhân tộc vài vạn năm không bị xâm hại, đáng giá tất cả mọi người kính trọng.
Đám người Ngô sư cũng theo sát phía sau quỳ gối trên mặt đất.
Chứng kiến mọi người vẻ mặt thành kính, kính sợ tiền bối, Trương Huyền tràn đầy lúng túng.
Bề ngoài giống như lúc trước, còn nói muốn thu người ta làm đồ đệ a... Nếu như để đám người kia biết rõ, có thể đánh chết mình hay không?
Ầm ầm!
Đang không biết như thế nào cho phải, liền cảm thấy mặt đất rung động, pho tượng trước mắt đột nhiên lắc lư hai cái, trong mắt phóng thích tinh quang.
Sống lại!
Thấy được một màn trước mắt, đám người Ngô sư, Phùng Huân hoảng sợ, không dám đứng dậy.
- Là một đạo ý niệm lưu lại, không phải là chính thức phục sinh...
Trương Huyền vốn sững sờ, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Tình huống trước mắt giống lúc trước ở Vô Cương Giới, ý niệm của Khâu Ngô Cổ Thánh xuất hiện, khí tức đồng dạng, uy áp đồng dạng, cũng không phải bản thân phục sinh, chỉ là tàn niệm lưu lại thức tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.