Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1992: Chỗ sâu trong di tích (2)




Đồng tử mọi người co rút lại, vội vã đi vào trước mặt.
- Đây là... Mộ Nhân Hư Phó viện trưởng của Hồng Viễn Danh Sư Học Viện, phụ tá đắc lực của Chương Dẫn Khâu!
Đi tới trước mặt một cỗ thi thể, Ô Thiên Khung nhận ra được, vội vàng nói.
Tuy chủ nhân của thi thể đã chết thời gian không ngắn, nhưng tu vi đạt tới Thánh Vực, thân thể siêu phàm thoát tục, cũng không dễ dàng hư thối như vậy, thoạt nhìn trông rất sống động, cùng khi còn sống không có khác nhau quá lớn.
- Mộ Nhân Hư Phó viện trưởng?
Trương Huyền đi vào trước mặt.
Sau khi trở thành Viện trưởng, xem qua giới thiệu kỹ càng của học viện, nghe nói qua vị này.
Hồng Viễn Danh Sư Học Viện, ngoại trừ Chương Dẫn Khâu là chính viện trưởng, còn có bốn vị Phó viện trưởng, chỉ bất quá, đều theo hắn đi di tích, vừa đi không trở về, nguyên nhân chính là như thế, Luyện Đan Sư Học Viện Viện trưởng Lục Phong mới bao biện làm thay, thành thay mặt Viện trưởng.
Vị Mộ Nhân Hư này, đúng là ở trong bốn vị Phó viện trưởng, thực lực mạnh nhất, không nghĩ tới chết ở nơi đây.
Cẩn thận tìm một vòng, cũng không phát hiện thi thể của lão Viện trưởng Chương Dẫn Khâu, lúc này Trương Huyền mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy hắn chưa thấy qua vị lão Viện trưởng này, nhưng trong học viện Tàng Thư Khố có bức họa, Tử Dương thú cũng nói rõ chi tiết qua, trong hơn mười thi thể, không có một cái nào phù hợp.
- Nơi đây tổng cộng có mười ba thi thể Danh Sư, cùng hai mươi mốt Dị Linh tộc!
Kiểm kê xong số lượng, Ngô sư tràn đầy thương cảm.
Mười ba vị này, cơ hồ là Danh Sư lục tinh Thánh Vực nhất trọng, toàn bộ chết ở chỗ này, lặng yên không một tiếng động, đối với Danh Sư Học Viện, Danh Sư Đường đều là một tổn thất lớn.
- Xem ra lúc ấy chiến đấu vô cùng kịch liệt...
Trương Huyền cũng có chút ảm đạm.
Nhớ tới ở trong Viện Trưởng Lăng, Chương Dẫn Khâu lưu lại mộ chôn quần áo và di vật.
Hắn biết rõ hẳn phải chết, những Danh Sư cùng hắn tới tất nhiên cũng biết, như trước làm việc nghĩa không được chùn bước, phần tinh thần này khiến người ta khâm phục.
- Mang những thi thể này về, khi còn sống không cách nào trở về quê cũ, sau khi chết nên trở lại Học Viện!
Bàn tay trảo một cái, thu thi thể những Danh Sư này vào Không Gian giới chỉ.
Lá rụng về cội, bọn hắn chết rồi, thi thể lại không thể một mực ở chỗ này.
- Vì sao bọn hắn lại chiến đấu ở chỗ này? Cuối cùng đi nơi nào?
Thấy hắn dẹp xong thi thể, Hàn Hội trưởng mở miệng.
- Không biết, bất quá nếu đoán không sai, hẳn là đám người Chương Dẫn Khâu Viện trưởng biết rõ Dị Linh tộc sẽ đi vào di tích, theo tiến vào, ở chỗ này gặp nhau, cuối cùng đánh đập tàn nhẫn!
Trương Huyền phỏng đoán.
Căn cứ Chương Dẫn Khâu lưu lại, hẳn là bị bức bất đắc dĩ mới đến.
Bởi vậy có thể thấy được, tất nhiên là Dị Linh tộc sớm biết di tích, bọn hắn đuôi theo phía sau.
Đương nhiên, tình huống cụ thể như thế nào, không có tận mắt nhìn thấy, bằng vào suy đoán là không thể nào biết được.
- Mọi người tới đây một chút...
Đang phỏng đoán, một vị Danh Sư hô lên, đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy hắn đứng ở một bên quảng trường, nhìn một tảng đá thật lớn trước mắt, tựa hồ có chút mê hoặc.
Là một vị Danh Sư của Thanh Trúc Học Viện, thực lực không cao, lại hết sức cẩn thận.
Mọi người đi tới, đi vào trước mặt, nhìn thoáng qua, cũng đồng thời nhíu mày.
Là một chưởng ấn, không biết là người giao chiến hay người thiết kế di tích lưu lại.
- Đây là cơ quan kích hoạt phong ấn nào đó, lúc trước ta gặp qua!
Trương Huyền đi vào trước mặt.
Thời điểm ở Vô Cương Giới, ở trên bia đá gặp qua thứ này, nói là thủ ấn, kỳ thật là một hố nhỏ, chỉ cần để bàn tay vào trong đó, rót chân khí, có thể kích hoạt lạc ấn, cởi bỏ phong ấn.
Hẳn là Khâu Ngô Cổ Thánh lưu lại.
- Cơ quan?
Ngô sư nhìn kỹ một lát, nhẹ gật đầu:
- Chư vị lui về phía sau, ta thử một chút...
Cơ quan, có an toàn cũng có nguy hiểm, ai cũng không biết đụng vào sẽ phát sinh cái gì, nên cẩn thận một ít cho thỏa đáng.
Mọi người đồng loạt lui về phía sau, đã làm xong phòng ngự.
Thần sắc của Ngô sư ngưng trọng, bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái.
Ô...Ô...n...g!
Một tiếng nổ vang, mặt tường trước mắt lập tức vỡ ra, xuất hiện chín cái cửa không lớn, đều cao hơn người, mang theo khí tức phong ấn, xem xét đã biết rõ, bên trong như cũ là không gian gấp, không biết nhiều bao nhiêu.
- Sao nhiều như vậy?
Thấy không có nguy hiểm, mọi người đi tới trước mặt, tất cả đều tràn đầy kỳ quái.
- Chín là cực hạn, chín cửa, có lẽ đại biểu số lượng rất nhiều, vô cùng vô tận.
Hàn Hội trưởng giải thích.
Mọi người gật đầu.
Chín, là số cực hạn, cửu cực chí tôn.
Ở thế giới này, rất nhiều công pháp, đều lấy chín vi tôn, tỷ như Võ Giả Cửu Trọng, Hóa Phàm Cửu Trọng, Thánh Vực Cửu Trọng.
Cửu Thiên, Cửu Châu, Cửu Nghi, Cửu Trọng, Cửu Thủ, Cửu Cù, Cửu Hợp, Cửu Thệ, Cửu Quan...
- Chín cửa, đoán chừng giống như trận pháp, có sinh có tử, có cảnh có thương, chúng ta nên chọn cái nào?
Một vị Chiến Sư nhịn không được mở miệng.
- Chuyện này...
Vừa hỏi như vậy, Hàn Hội trưởng sững sờ, trả lời không ra, nhịn không được nhìn về phía Trương Huyền ở cách đó không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.