Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1945: Khâu Ngô Cổ Thánh (1)





Thời gian trở lại vài phút trước.
- Không nghĩ tới Ngô Như Phong ta sẽ bị một đám Dị Linh tộc chỉ có Thánh Vực tam trọng vây công đến chết...
Ngồi dưới đất, sắc mặt Ngô sư trắng bệch, quay đầu nhìn thoáng qua mọi người cách đó không xa, lúc trước trong mắt tràn đầy tự tin, bây giờ đã tràn đầy bi ai.
Vừa rồi Trương sư đi tìm phương pháp giải quyết, Ma Âm mới biến mất không lâu, liền gặp bọn Dị Linh tộc này.
Ở dưới Ma Âm giày vò, Nguyên Khí của mọi người tổn hao nhiều, chân khí hao tổn đến bảy tám phần, ngay cả khí lực đi đường cũng không có, còn chưa kịp khôi phục, chớ nói chi là đối chiến.
Bên thì đánh nhau, bên thì rút lui, đến nơi này, đã là bản thân dùng ra lực lượng lớn nhất, chém giết hai tên, kết quả bị một Thánh Vực tứ trọng Dị Linh tộc đánh trọng thương.
Tuy lần này tới di tích, đã ôm quyết tâm hẳn phải chết, nhưng đến bây giờ, ngay cả bóng dáng đám người Chương Dẫn Khâu cũng không thấy, đã bị giết chết, thật sự có chút không cam lòng! Mấu chốt nhất là, đường đường Danh Sư thất tinh thượng phẩm, chết ở trong tay Dị Linh tộc, không khỏi quá mức biệt khuất rồi...
- Thật sự không cách nào chống cự, liền tự bạo! Ta không muốn chết ở trong tay bọn hắn, bị điếm ô thi thể!
Nhìn Dị Linh tộc trước mắt công kích càng ngày càng hung mãnh, Hàn Hội trưởng cắn chặt hàm răng.
Thân là nhân loại, một khi bị Dị Linh tộc chém giết, thi thể bị bọn hắn mượn dùng, cho dù chết cũng sẽ không nhắm mắt.
Bị làm nhục, còn không bằng một lát nữa tự bạo tử vong, có lẽ còn có thể ôm đối phương đồng quy vu tận, cũng coi như chết có ý nghĩa rồi.
- Tốt!
Cắn chặt hàm răng, mọi người đồng thời nhẹ gật đầu.
Mặc dù ở đây có Danh Sư, có Chiến Sư còn có Trận Pháp Sư... Nhưng đều là Nhân tộc.
- Hẹn gặp lại Danh Sư Đường, hẹn gặp lại Nhân tộc, hẹn gặp lại nhiệm vụ chúng ta chưa hoàn thành...
Cảm khái một tiếng, mọi người đang định buông tha cho chống cự, lựa chọn tự bạo, liền chứng kiến một thân ảnh thẳng tắp lao đến.
- Trương sư?
Thấy rõ dung mạo của đối phương, mọi người xiết chặt nắm đấm, kích động đến sắc mặt đỏ lên.
Vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới Trương viện trưởng cuối cùng vẫn chạy tới.
Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Trương Huyền không có bất kỳ chiêu số, cứng rắn vọt tới, chỉ một cái, liền chấn một Dị Linh tộc thành bánh thịt, cách đó không xa Kim Nguyên đỉnh mạnh hơn, lớn chừng hơn mười thước, từ không trung rớt xuống, ngay tại chỗ liền đập chết sáu bảy cái.
Kim Nguyên đỉnh tấn cấp Thánh Khí trung phẩm, sức chiến đấu đã có thể so với Thánh Vực tứ trọng đỉnh phong, vây quanh bọn họ bất quá Thánh Vực tam trọng mà thôi, một khi phát lực, trốn cũng trốn không thoát, không lâu sau đã bị nện thành thịt nát.
- Trước không vội giết...
Đâm chết một cường giả Dị Linh Tộc, Trương Huyền đang muốn mở miệng ngăn cản, liền phát hiện tất cả Dị Linh Tộc vây công đều chết rồi, lời mới nói phân nửa, kinh ngạc ở trong miệng, rút cuộc nói không nên lời.
Vốn còn nghĩ, bắt sống một tên tiến hành thẩm vấn, ai ngờ gia hỏa này tốc độ quá nhanh, mới giết một cái, đối phương đã làm thịt hết còn lại.
Muốn ngăn trở cũng không kịp.
- Được rồi...
Lắc đầu, Trương Huyền đi vào trước mặt mọi người:
- Các ngươi không sao chứ?
Bằng vào nhãn lực của hắn, có thể thấy được thương thế của tất cả mọi người đều không nhẹ, muốn cứu chữa, khả năng cần tiêu phí công phu thật lớn.
- Đa tạ ân cứu mạng...
Tràn đầy cảm kích nhìn thoáng qua, mọi người riêng phần mình từ trong Không Gian giới chỉ lấy ra đan dược chữa thương, nuốt xuống.
Tuy rất muốn nói chuyện, nhưng mà thương thế thật sự quá nặng.
Biết rõ bọn hắn đều có thủ đoạn chữa thương, Trương Huyền cũng không nhiều lời, mà đứng ở tại chỗ, nhìn về phía mọi người, càng xem mày nhíu lại càng chặt.
Không lâu sau, Ngô sư đi đầu khôi phục một ít, chậm rãi mở mắt.
Thời điểm thực lực của bọn hắn tổn hao nhiều, bị Dị Linh tộc vây công, coi như muốn phản kích, cũng không có quá nhiều lực lượng, lúc này mới dẫn đến bị động như thế.
Nếu như là thời kỳ toàn thịnh, dù cường giả Thánh Vực tứ trọng của đối phương tới trên hai vị, cũng có thể thong dong ứng đối.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Trương Huyền nhìn qua.
- Là như vậy, Trương sư vừa đi không lâu, chúng ta liền bị vây công...
Ngô sư kỹ càng nói tình huống lúc đó một lần.
Nghe rõ chuyện đã trải qua, biết rõ Dị Linh tộc vây công bọn họ, cũng không phải đáng sợ như mình suy nghĩ, lúc này Trương Huyền mới nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được hỏi:
- Lạc sư đâu? Sao không ở cùng các ngươi?
Vừa đến liền thấy được, Lạc Nhược Hi không ở trong đám người, nguyên nhân chính là như thế, mới tràn đầy lo lắng.
- Ma Âm biến mất, Lạc sư giống như phát hiện cái gì, nói phải mau mau đến xem, rời đi rồi... Cụ thể đi nơi nào chúng ta cũng không biết!
Ngô sư nói.
Vị Lạc Nhược Hi này, Ma Âm vừa biến mất, bàn giao một câu, liền xoay người rời đi, rời đi không đến hai phút, Dị Linh tộc tới vây công, nếu như nàng ở đây, mọi người cũng không thảm như vậy.
- Không biết?
Trương Huyền nhíu mày.
Mọi người gặp Dị Linh tộc, nàng không phải cũng gặp chứ, nhiều người như vậy cũng thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, một người làm sao chống chọi?
- Các ngươi mới vừa nói, còn có một vị Thánh Vực tứ trọng Dị Linh tộc tiến hành công kích các ngươi, hiện tại hắn đi nơi nào?
Vừa rồi Ngô sư nói, còn có một vị Dị Linh tộc thực lực cường đại công kích bọn họ, lúc này mới tan tác như thế, nếu như đoán không sai, hẳn là Thạch Diệp Vương, sao hiện tại không có ở đây?
Có thể phát hiện Lạc Nhược Hi, đuổi theo giết hay không?
- Tên kia tiến nhập nơi đây, sau đó dặn dò một tiếng liền trực tiếp đi về phía trước, giống như là muốn tìm kiếm bảo vật gì, thời gian chậm trễ không được... Lại để cho bọn người kia giết chúng ta, liền đi tới...
Hàn Hội trưởng nói.
Trải qua điều tức, hắn cũng khôi phục không ít, tuy thương thế trên người rất nghiêm trọng, cũng đã không giống lúc trước, tùy thời vẫn lạc.
- Tìm kiếm bảo vật? Không phải phát hiện Lạc Nhược Hi là tốt rồi...
Nhẹ nhàng thở ra, mở miệng bàn giao:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.