Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1944: Lôi Đình chi hải (2)




Ánh mắt tỏa ánh sáng, xem một lát, Tử Diệp Vương nói.
- Thạch Diệp Vương?
Trương Huyền nhíu mày.
Theo như lời đối phương, một trong Thượng Ngũ Vương, xếp hạng thứ tư!
- Thạch Diệp Vương lấy nhục thân nổi tiếng, công pháp vận chuyển, toàn thân như hòn đá, phòng ngự vô địch! Làn da hai người này khô khốc, thô ráp, không có mềm mại như bình thường, hẳn là thuộc hạ của hắn, cũng học tập công pháp cùng loại!
Tử Diệp Vương phân tích nói.
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Vừa rồi dùng Minh Lý Chi Nhãn quan sát, liền phát hiện, hai người kia làn da khô nứt, sắc mặt như than chì, tựa như tảng đá, còn tưởng rằng là Dị Linh tộc cư trú hoàn cảnh quá kém, làn da biến chất, không nghĩ tới là tu luyện công pháp đặc thù.
- Thạch Diệp Vương, nhục thân vô địch, tu vi càng đạt đến Thánh Vực tứ trọng đỉnh phong, coi như ta gặp gỡ, cũng là chạy được bao xa thì chạy... đám người Ngô sư đụng phải, chỉ sợ rất nguy hiểm!
Biết xảy ra chuyện gì, Tử Diệp Vương nói.
Trương Huyền tràn đầy vẻ lo lắng, không nói thêm lời, nhìn theo manh mối dấu vết tiếp tục đuổi đi.
Oanh long long!
Đi về phía trước một lát, nghe được phía trước nổ vang, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, mây đen giăng đầy, tiếng sấm lao nhanh.
Không gian trận pháp này, cực kỳ tương tự ngoại giới, có ấm áp, rét lạnh bốn mùa thay đổi, tự nhiên cũng có sấm sét nổ vang.
- Bọn hắn tiến nhập nơi này...
Thấy dấu vết thẳng tắp tiến nhập khu vực lôi điện, Trương Huyền nhăn mày lại.
Loại lôi điện này cực kỳ đáng sợ, coi như là hắn, thấy cũng không muốn vào, tiến nhập nơi đây, hơi không cẩn thận sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ.
Mọi người lại có thể tiến nhập nơi đây, xem ra gặp phải nguy hiểm, còn đáng sợ hơn tưởng tượng.
- Nên lưu Kim Nguyên đỉnh lại a...
Ánh mắt lộ ra tự trách.
Vốn nghĩ không có nguy hiểm gì, liền lấy đi Kim Nguyên đỉnh, nằm mơ cũng không nghĩ đến, lại gặp phải Dị Linh tộc.
- Thiếu chủ, Lôi Đình này cực kỳ đáng sợ, chúng ta đi vào sao?
Chứng kiến Lôi Hải trước mắt, Tử Diệp Vương rụt cổ.
- Ngươi trước tiến vào Thiên Nghĩ Phong Sào đi!
Biết rõ nhiều người nhiều mục tiêu, tinh thần của Trương Huyền khẽ động, thu Tử Diệp Vương vào Không Gian giới chỉ, đang định đi vào, trong lòng khẽ động, ngừng lại.
Tìm địa phương ẩn nấp, khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị thỏa đáng, Vu Hồn nhẹ nhàng nhoáng một cái, từ trong mi tâm nhảy ra ngoài.
Hiện tại mọi người đang không có ở, đằng sau có Dị Linh tộc đuổi giết, hay không đều là không rõ ràng, nhục thân đi vào, rất dễ dàng bị Lôi Đình vây khốn, vô cùng phiền toái, hơn nữa tốc độ quá chậm, xa không bằng Vu Hồn.
Vu Hồn của hắn thuộc về Dương thuộc tính, hơn nữa vô hình vô chất, chỉ cần không chủ động hấp dẫn, Lôi Đình liền khó có thể phát hiện.
Thu nhục thân vào Không Gian giới chỉ, Vu Hồn cầm chặt Không Gian giới chỉ, nháy mắt liền chui vào địa vực tràn đầy lôi điện, Minh Lý Chi Nhãn lập loè, dọc theo mặt đất lưu lại dấu vết, rất nhanh đi về phía trước.
Lôi Đình quét sạch qua dấu vết, hầu như thấy không rõ lắm, cũng chỉ có hắn nhãn lực kinh người, mới có thể đuổi kịp, đổi lại những người khác, cho dù là Ngô sư, cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Phi hành một lát, sau đó cảm thấy phía trước linh khí kích động, thanh âm chiến đấu xen lẫn Lôi Đình truyền ra.
Nhìn về phía trước, chỉ thấy chính giữa Lôi Đình, là một thành trấn thoạt nhìn cực kỳ cũ kỹ, nơi đây Lôi Đình tựa hồ bạc nhược yếu kém hơn không ít, xa xa không hung mãnh bằng bên ngoài.
Hai nhóm người đánh hừng hực khí thế, bảy tám Dị Linh tộc vây ở chung quanh, đám người Ngô sư khoanh chân ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, đều bị trọng thương.
- Tử Diệp Vương, ai là Thạch Diệp Vương ngươi nói?
Đối phương có thể đánh đám người Ngô sư như thế này, tất nhiên không đơn giản, Trương Huyền cũng không sốt ruột tiến lên, mà câu thông Thiên Nghĩ Phong Sào.
- Thiếu gia, nơi đây không có Thạch Diệp Vương, có lẽ đều là thuộc hạ của hắn, từng cái hung hãn không sợ chết, bỏ qua công kích...
Nhìn một chút, Tử Diệp Vương truyền âm tới.
- Không có?
Nghe không có Thạch Diệp Vương phòng ngự vô địch, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, Vu Hồn nhoáng một cái, tiến nhập tổ ong, trở lại nhục thân, lặng yên không một tiếng động xuất hiện.
Hắn là quân đầy đủ sức lực duy nhất trong mọi người, muốn cứu người, chỉ có thể một kích tất trúng, nếu không bị vây công, coi như là hắn, cũng không thể tránh được.
- Đỉnh Đỉnh, một lát nữa, ta và ngươi chung một chỗ công kích, đồng thời xuất thủ...
Kim Nguyên đỉnh cũng phóng ra, Trương Huyền âm thầm bàn giao.
- Yên tâm đi Thiếu gia, ta sẽ đốt đám người kia thành than...
Kim Nguyên đỉnh tràn đầy hưng phấn.
Hắn luôn luôn hiếu chiến, cơ hội tốt như vậy, sao có thể buông tha.
- Tốt, động thủ!
Tìm đúng thời cơ, thấp giọng hô một tiếng, Trương Huyền đi đầu xông tới.
Thiên Đạo thân pháp vận chuyển, không có bất kỳ dừng lại, thẳng tắp đụng tới một Dị Linh tộc.
Bây giờ nhục thân của hắn có thể so với Thánh Khí, cứng rắn đụng mà nói, so với sử dụng bất luận binh khí gì còn muốn lợi hại.
Bành!
Dị Linh tộc bị hắn đánh trúng, bị đâm chết ngay tại chỗ, đang định tiếp tục tiến công, chợt nghe sau lưng ngao ô o o o, Kim Nguyên đỉnh đã vọt tới trước mặt, hình thể trở nên to lớn, lô đỉnh mãnh liệt đập xuống, lập tức sáu bảy đầu Dị Linh tộc, bị nện thành bánh thịt.
Thẳng đến chết, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
- Quá mạnh rồi...
Trương Huyền ngẩn ngơ, miệng há ra.
Vốn cho là hắn cứng rắn xông vào đã rất lợi hại, nằm mơ cũng không nghĩ đến, Kim Nguyên đỉnh mạnh hơn, căn bản không ở cùng cấp bậc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.