Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1913: Di tích mở ra (1)




Lúc này Phùng Huân, trong lòng muốn chết cũng đã có.
Vốn tưởng rằng vừa rồi thi đấu, đối phương đã thi triển ra thực lực mạnh nhất, giờ phút này mới hiểu được, khả năng ngay cả một phần năm sức chiến đấu cũng không có triển khai.
Nói cách khác, chỉ dùng chút lực lượng như vậy, liền hành hạ bản thân vô cùng bi thảm, giờ phút này không biết bị cái gì kích thích, dùng ra toàn lực, không cần nghĩ, bị đánh quả thực không muốn sống nữa.
Lại nói... cái này gọi là chuyện gì? Không phải luận võ sao? Vừa rồi đã thắng... Lại chạy tới đánh một trận, tình huống gì a?
Thấy đối phương càng đánh càng vui vẻ, Phùng Huân nhịn không được nữa, lặng lẽ mở ra giam cầm, thực lực tăng lên tới Thánh Vực nhất trọng, kết quả vẫn giống như vừa rồi, không có phát sinh chút biến hóa, bị điên cuồng đập.
Càng làm cho hắn thổ huyết là... Đối phương tựa hồ không có cảm thấy thực lực của hắn tăng lên!
Cắn răng một cái, tiếp tục tăng lên, đạt đến Thánh Vực nhị trọng, đối phương còn không có phát hiện... Đồng dạng bị đập như đầu heo.
Hắn là Chiến Sư Đường Thiên phu trưởng, tuyệt đỉnh thiên tài ngàn dặm mới tìm được một, vượt cấp chiến đấu, nhẹ nhõm vui sướng... Kết quả cùng gia hỏa này đối chiến, vượt qua hai đại cấp bậc, người ta cũng không phát hiện...
Đả kích khổng lồ, để cho hắn sắp điên rồi.
- Được rồi, mặc kệ tôn nghiêm...
Khuôn mặt dữ tợn, sẽ không quản nhiều như vậy, Phùng Huân cắn răng một cái, thực lực áp chế toàn bộ phóng thích ra.
Bản thân hắn là Thánh Vực tam trọng đỉnh phong, lúc này thực lực hoàn toàn phóng thích, khí thế cả người gió lốc mà lên, xông thẳng vân tiêu.
- Ta cho ngươi trả giá thật nhiều...
Gào thét một tiếng, xiết chặt nắm đấm, đang muốn xuất thủ với đối phương, liền cảm thấy choáng váng, một cái chân đã đá lên mặt.
Lực lượng lớn không nói, càng đá trúng một cái mệnh môn cùng thiếu sót trong khi tu luyện của hắn, tiếng la hưng phấn còn chưa kết thúc, đã cảm thấy choáng váng, trùng trùng điệp điệp nằm trên mặt đất.
Giờ phút này hắn mới hiểu được một đạo lý... Yêu quý sinh mệnh, rời xa Trương Huyền!
Tuy hắn cũng có danh thiên tài, nhưng mà so với vị trước mắt này, căn bản không ở cùng một trục hoành, kém ít nhất vạn dặm.
Khó trách đệ tử thân truyền có thể đi khảo hạch Chiến Tử, tùy tiện truyền thụ cho đệ tử, liền đánh người Chiến Sư Đường bọn hắn hoa rơi nước chảy...
Thật sự là quá biến thái!
Đánh Phùng Huân ngất xỉu xong, lúc này Trương Huyền mới cảm thấy phiền muộn hễ quét là sạch, duỗi cái lưng mỏi, sảng khoái tinh thần lần nữa đi đến tiểu viện của Lạc Nhược Hi.
Còn chưa tới trước mặt, chỉ thấy Mộc sư đi ra.
- Sư thúc, Lạc sư đã nghỉ ngơi, nàng bàn giao, có chuyện gì ngày mai lại nói!
- Ách!
Thấy đối phương không có ý định gặp mình, Trương Huyền đành phải gãi đầu, đi về chỗ ở.
Một đêm không có xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, tất cả mọi người liền tập trung ở đại điện tiếp khách của Danh Sư Đường, trải qua cả đêm điều chỉnh cùng trị liệu, khí tức của Phùng Huân khôi phục rất nhiều, nhưng toàn thân vẫn sưng như trước.
- Phùng Chiến Sư, ngươi làm sao vậy? Thật sự không được ngươi đừng đi a...
Hàn Hội trưởng chịu trách nhiệm dẫn đội, chứng kiến hắn bộ dạng như vậy, thật sự nhịn không được hỏi.
Ngày hôm qua gia hỏa này còn rất tốt, như thế nào một đêm không gặp liền biến thành bộ dạng như vậy?
- Không sao, chỉ là ngày hôm qua luyện công ra chút sai lầm, đã dùng dược vật, sẽ không chậm trễ...
Phùng Huân vội vàng khoát tay.
Đi khiêu chiến một vị Tòng Thánh, kết quả bị người đánh thành dạng này, đánh chết cũng ngại ngùng nói ra a!
- Luyện công?
Hàn Hội trưởng lắc đầu.
Mặc dù hắn không phải Danh Sư, lại không phải người ngu, luyện công làm sao có thể luyện thành như vậy, rõ ràng là bị người đập.
Bất quá, đối phương không muốn nói, hắn cũng chẳng muốn tiếp tục truy vấn, nhìn quanh một vòng:
- Nếu như tất cả mọi người đã đến, vậy thì xuất phát!
Di tích phong ấn sắp mở ra, cũng nên đi qua.
Đứng ở trên lưng Thánh Thú, Trương Huyền lén lút nhìn Lạc Nhược Hi, thấy trên mặt nàng vẫn là biểu lộ hờ hững, tựa hồ không có bởi vì chuyện ngày hôm qua mà trách cứ bản thân, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh đi vào trước mặt.
- Lạc sư, trong di tích nguy cơ trùng trùng, chúng ta kết bạn mà đi, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau...
- Ân!
Lạc Nhược Hi nhẹ gật đầu.
- Thật tốt quá!
Thấy nàng đáp ứng, Trương Huyền biết rõ đối phương không tức giận, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Mấy phút sau, Nhạn Lâm Sơn xuất hiện ở trước mắt.
Mọi người rơi xuống.
Phía dưới phong ấn cùng mấy ngày hôm trước không có gì khác nhau, trận kỳ của Trương Huyền vẫn yên tĩnh cắm ở trong trận pháp, từng đạo lực lượng nồng đậm từ bốn phía phun ra, phóng ra lực lượng khổng lồ.
- Căn cứ suy diễn, phong ấn mở ra ở hôm nay, thời gian cụ thể lại không xác định, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là tốt rồi!
Hàn Hội trưởng giải thích nói.
Phong ấn lợi hại như thế, có thể suy tính thời gian mở ra chuẩn xác, liền rất tốt, muốn biết được thời gian cụ thể, hầu như không có khả năng.
Mọi người biết rõ độ khó trong đó, cũng không sốt ruột, đứng ở tại chỗ đợi chờ, đại khái qua một canh giờ, phong ấn phía trước vốn hiện lên sương trắng, chậm chạp xuất hiện biến hóa, biến thành màu đỏ, ngay sau đó một thông đạo bảy màu xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Mở ra!
Chứng kiến xuất hiện biến hóa, mọi người biết rõ phong ấn mở ra, ánh mắt đều sáng ngời.
Hàn Hội trưởng xem một lát, quay đầu nhìn mọi người giải thích:
- Đây là Thất Sắc Hồng Kiều tiến nhập phong ấn, chỉ có thể xuất hiện một khắc, chúng ta đi vào nhanh thôi!
Nói xong, đi thẳng về phía trước.
Mọi người theo sát.
Mặc dù thông đạo bảy màu chỉ là trận pháp hình thành, lại hết sức chắc chắn, đi ở phía trên, không khác gì ở trên mặt đất, không có chút không khỏe nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.