Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1912: Vừa rồi hạ thủ lưu tình! (2)




- Lạc sư... Ta còn chưa nói xong...
Không nghĩ tới đối phương cái gì cũng không nói, xoay người rời đi, Phùng Huân sốt ruột muốn xông lên, mới đi một bước, đã bị Mộc sư ngăn ở trước mặt.
- Phùng Chiến Sư, mời trở về đi!
- Ta...
Phùng Huân tràn đầy sốt ruột.
- Tốt rồi, Lạc sư ngay cả cửa cũng không cho ngươi vào, đã thay mặt bày tỏ thái độ, chẳng lẽ ngươi còn không biết?
Thấy hắn chưa từ bỏ ý định, Mộc sư nhíu mày.
Phùng Huân như giội nước lạnh.
Hoàn toàn chính xác, hắn đã nói ra, đối phương còn không có để cho vào cửa, dĩ nhiên nói rõ thái độ, căn bản không ưa thích, tiếp tục dây dưa xuống, chỉ tự rước lấy nhục.
- Quấy rầy...
Rõ ràng điểm ấy, trong lòng tràn đầy thất lạc, vẻ mặt u sầu đi ra, mới đi không xa, liền chứng kiến Trương Huyền vội vã đi tới.
- Gia hỏa này cùng Lạc sư giống như rất thân thiết... Nàng cự tuyệt ta, sẽ không bởi vì hắn chứ?
Một cái ý nghĩ xông ra, rút cuộc kìm nén không được, thân thể nhoáng một cái, ngăn ở trước mặt đối phương, vì vậy liền xuất hiện một màn lúc trước.
...
Trương Huyền tự nhiên không biết, đối phương đã chạy tới, là thổ lộ với Lạc Nhược Hi, giờ phút này nhìn hắn áp chế tu vi giống như mình, tràn đầy ngại ngùng.
Nói thật, đồng cấp bậc đối chiến... Thật sự quá hố người!
Bất quá, nếu như gia hỏa này nói ra yêu cầu như thế, không đánh... sẽ càng ngại ngùng!
- Nằm xuống đi!
Gào thét một tiếng, Phùng Huân đi vào trước mặt, nắm đấm duỗi ra, thẳng tắp vọt tới trước.
Lúc trước hắn nghe bọn người Liêu Trùng nói, vị trước mắt này, lý giải võ kỹ sâu đậm, cùng hắn đấu kỹ khẳng định không được, không bằng tới tốc độ nhanh nhất!
Thiên hạ võ công, vô kiên bất phá, duy nhanh không phá!
Hắn am hiểu nhất chính là tốc độ, chỉ cần phát huy ra cực hạn, hơn nữa vượt xa ý thức chiến đấu của đối phương, không tin thắng không nổi!
Vù vù!
Trên nắm tay bí mật mang theo lực áp bách, tựa như muốn chen bạo không khí, thời gian nháy con mắt liền đi tới trước mặt Trương Huyền.
Vốn tưởng rằng tên trước mắt chứng kiến bản thân tốc độ nhanh như thế sẽ thất kinh, lại phát hiện vẻ mặt đối phương bất đắc dĩ duỗi lưng một cái.
Thời khắc chiến đấu mấu chốt, không đi tránh né hoặc phản kích, lại có thể duỗi người? Ngươi có ý tứ gì?
Đang kỳ quái, chỉ thấy đối phương duỗi lưng xong, bàn tay vỗ xuống, đối mặt mình tựa như đối phó một con ruồi chán ghét.
Lạch cạch!
Bổ nhào bay ra ngoài, bị đánh đỏ bừng cả khuôn mặt.
Bàn tay của đối phương giống như có ma lực, vô luận tránh như thế nào cũng tránh không ra.
- Đáng giận!
Đường đường Chiến Sư, bị một tát đánh bay, trong lòng phiền muộn có thể nghĩ, đang định tiếp tục tiến lên, chỉ thấy vẻ mặt đối phương tràn đầy bất đắc dĩ khoát tay áo:
- Nếu không dừng ở đây, ta không đánh nữa...
- Còn không có phân ra thắng bại, sao có thể dừng?
Chứng kiến thái độ của đối phương như bố thí, Phùng Huân càng thêm tức giận, ở trong tiếng gầm gừ, lần nữa vọt tới.
Sau một khắc, bị đối phương dùng tay trái ôm cổ, tay phải không ngừng xoa loạn trên mặt.
Sau một khắc, Phùng Huân nằm trên mặt đất, Trương Huyền cưỡi trên lưng của hắn, tay năm tay mười, như là đánh bông.
Lại sau một khắc nữa, thiên tài Chiến Sư này nằm trên mặt đất, ôm đầu, Trương Huyền đứng ở phía trước, không ngừng đá lung tung.
...
- Coi như được rồi, ta cho rằng ngươi như vậy có lẽ tính thua a...
Mười phút sau, nhìn Phùng Huân trước mắt toàn thân sưng đỏ, đã không có một nơi tốt, Trương Huyền rút cuộc không hạ thủ nổi.
Tuy hắn đã hạ thủ lưu tình, thế nhưng đối phương thật sự quá yếu, đánh nhau hoàn toàn không có cảm giác thành tựu.
Không để ý tới đối phương nữa, lắc đầu, Trương Huyền gõ cửa, đi vào tiểu viện của Lạc Nhược Hi.
Nữ hài như trước không có ngủ, đứng trong đại sảnh, không biết nghĩ cái gì, Mộc sư thì đứng cách nàng không xa, vẻ mặt cung kính.
- Vừa rồi ta...
Chần chừ một chút, Trương Huyền không biết nên mở miệng như thế nào.
- Mời trở về đi! Ta cần nghỉ ngơi...
Lạc Nhược Hi khoát tay.
- Ách...
Thấy vừa tới liền hạ lệnh trục khách, Trương Huyền không biết nên làm cái gì bây giờ, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Mộc sư.
- Sư thúc, vừa rồi Phùng Huân thổ lộ, bị đuổi đi, tâm tình của Lạc sư không tốt...
Chần chừ một chút, Mộc sư tựa như nhắc nhở nói.
- Thổ lộ?
Trương Huyền nhướng mày.
- Vâng!
Mộc sư nhẹ gật đầu.
- Chờ một chốc, ta đi ra ngoài một chút!
Dậm chân một cái, Trương Huyền bước nhanh đi ra ngoài.
- Chờ một chút?
Mộc sư sững sờ.
- Ân, vừa rồi cùng Phùng Huân luận võ, có chút hạ thủ lưu tình, chờ ta đi qua lại đập một trận...
Trương Huyền đi ra ngoài, không lâu sau, bên ngoài tiểu viện liền truyền đến tiếng kêu thảm thê lương của vị thiên tài Chiến Sư Đường kia.
Vừa rồi đã bị đánh vô cùng thảm, còn chưa kịp rời đi, lúc này ở đâu chống đỡ được Trương Huyền sinh khí dồi dào.
- Đây là vi phạm quy định...
Mở trừng hai mắt, Mộc sư thì thầm.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy nữ hài cách đó không xa, ánh mắt ngoặt thành trăng lưỡi liềm, nhịn không được nữa cười ra tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.