Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1864: Ta là các ngươi Tổ Sư khai phái (2)




Mọi người sững sờ.
Kỳ thật đây cũng là chỗ bọn hắn kỳ quái.
Ngay cả bọ cánh cứng của Điện chủ cũng không để ý, đến cùng loại giải dược nào, mới có thể cường đại như thế?
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Ngươi cũng là Tiên Thiên Độc Thể?
Thân thể của Điện chủ cứng ngắc, nhịn không được nhìn qua.
Đối phương trước tiên nói về tổ tiên khai phái, còn nói bản thân không úy kỵ độc dược, lại không nghĩ ra được, thật sự là choáng váng.
- Ta không phải!
Trương Huyền lắc đầu.
- Không phải?
Mọi người nhìn nhau, không phải... Ngươi nói những lời nhảm nhí này làm gì?
- Trên thực tế, phải hay không, ta cũng không cách nào xác nhận, chỉ biết là, một khi tu luyện, sẽ lâm vào trạng thái đặc thù, giống như thay đổi hồn phách, thân thể không nghe bản thân khống chế! Lúc này ý thức khống chế thân thể, bách độc bất xâm, bất luận độc vật gì, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng...
Trương Huyền tiếp tục nói.
- Thay đổi hồn phách?
- Bách độc bất xâm?
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, ngươi đây là giảng chuyện ma quỷ a?
- Không sai!
Trương Huyền cười khổ lắc đầu:
- Khả năng các ngươi không tin, nhưng mà sự thật chính là như thế... Vừa rồi cùng các ngươi chiến đấu, nguy hiểm như vậy, từ đầu đến cuối, ta cũng không có mở mắt a!
Mọi người gật đầu.
Gia hỏa này hoàn toàn chính xác từ chiến đấu bắt đầu sẽ không mở mắt, giống như mộng du.
- Kỳ thật không phải ta không muốn mở, mà là bị một ý thức khác khống chế, cái gì cũng không biết... Mà cái ý thức này, nếu như đoán không sai... Đúng là Tổ Sư khai phái của Độc Điện!
Trương Huyền nói.
- Trong cơ thể còn có một ý thức... Là Tổ Sư khai phái của Độc Điện?
- Nói đùa gì vậy...
Mọi người nhíu mày.
Tổ Sư khai phái của Độc Điện, là nhân vật cùng thời với Khổng Sư, khoảng cách hiện tại không dưới mấy vạn năm, coi như còn sống cũng phi thăng Tiên giới, làm sao có thể ý thức bám vào trên thân gia hỏa này?
- Cái thuyết pháp này ta biết rất hoang đường, nhưng mà sự thật như thế, như vậy đi, ta tiếp tục tu luyện, để cho hắn khống chế thân thể, có lẽ các ngươi sẽ biết rõ đáp án!
Lắc đầu, trên mặt Trương Huyền lộ ra vẻ làm khó, chần chừ một chút, cắn răng một cái, lần nữa khoanh chân ngồi dưới đất.
Ầm ầm!
Hắn vừa mới ngồi xuống, mọi người lập tức cảm thấy toàn bộ đại trận của hòn đảo, như bị người khống chế, phát ra thanh âm nổ vang.
Ngay sau đó, “Tôn Cường” nhắm chặt hai mắt chậm rãi mở miệng, trong thanh âm mang theo tang thương cùng trầm trọng.
- Như thế nào? Các ngươi chất vấn thân phận của ta?
Cái thanh âm này, cùng tiếng nói của Tôn Cường lúc trước, hoàn toàn bất đồng, tựa hồ mang theo cuồng bạo cùng giết chóc, bất quá, không có đáng sợ như Dị Linh tộc, nhưng cũng làm cho người ta có cảm giác cực kỳ khủng bố, giống như bị áp bách lâu rồi, tùy thời không chịu nổi, Linh Hồn tan vỡ.
Đồng tử mọi người co rụt lại.
Vô luận là thanh âm, hay khí tức, cùng hoàn toàn bất đồng lúc trước, có thể rõ ràng kết luận, tuyệt đối là hai người!
Hơn nữa, cái khí tức này, càng thêm trầm trọng, càng thêm cổ xưa, làm cho người ta có cảm giác xuyên việt lịch sử.
- Tiền bối, ngươi nói ngươi là... Tổ Sư khai phái của chúng ta, làm sao chứng minh?
Dưới khí tức áp bách, trên đầu Điện chủ ứa ra mồ hôi lạnh, nhịn không được nghiến răng.
- Ta còn cần chứng minh cho các ngươi? Ngươi tính là thứ gì?
Tôn Cường khoanh chân ngồi gầm lên một tiếng.
- Không phải chúng ta chất vấn thân phận của tiền bối, mà là... Tổ Sư khai phái đã biến mất vài vạn năm... Nhưng bây giờ nói cùng vị Tôn Cường này dùng chung một thân thể, hậu bối thật sự khó có thể lý giải...
Điện chủ nghiến răng.
- Ta biết rõ ngươi khẳng định không nghĩ ra, cũng được!
Nghe được hắn nói, “Tôn Cường” cũng không có phản bác giống như lúc trước, mà dừng lại một chút, như nhớ lại sự tình khổ sở, thản nhiên nói:
- Ta kỳ thật chỉ là một đạo tàn hồn, trong lúc vô tình gởi lại ở trên một cây Địa Ngục Thất Tâm Liên, kéo dài hơi tàn! Là Tôn Cường này mang ta từ trong di tích ra ngoài!
- Từ đó về sau, liền gởi ở trên người hắn, chỉ có lúc đối phương tu luyện mới có thể xuất hiện... Nếu không, ngươi cho rằng lấy thực lực Tòng Thánh của tiểu tử này, có thể xem thấu đại trận, bách độc bất xâm, thậm chí đơn giản đánh bại ngươi?
Tôn Cường khẽ nói.
Điện chủ sửng sốt.
Nói thật, hắn cũng một mực không thể tin được.
Thực lực của đối phương, đích đích xác xác chỉ có Tòng Thánh, mà hắn là Thánh Vực tam trọng đỉnh phong không thể thật hơn!
Coi như là Bản Mệnh độc trùng bị giết, thân thể bị hao tổn, thực lực triển khai không ra, Thánh Vực nhị trọng đỉnh phong vẫn phải có!
Đối phương một Tòng Thánh, cùng hắn đánh khó phân thắng bại, chỉ hơi yếu một bậc... Từ khi tu luyện đến nay, còn chưa từng nghe qua thiên tài lợi hại như thế.
Mấu chốt nhất là, chân khí trong cơ thể như vô cùng vô tận, giết mười mấy vị Trưởng lão, kích thương một vị Phó điện chủ, lại cùng bản thân đánh lâu như vậy, còn khí định thần nhàn... Quả thực không thể tưởng tượng.
Hơn nữa, gia hỏa này đối với độc căn bản không quan tâm.
Độc trùng của mình cắn lên, chẳng những không có việc gì, còn trực tiếp bị độc chết... Muốn nói không có quỷ dị, đánh chết cũng không tin.
Còn có trận pháp...
Đối phương đơn giản khống chế, tuyệt đối không phải một Tòng Thánh có thể làm được.
- Tiền bối nói mình là tàn hồn của Tổ Sư khai phái chúng ta, không biết có chứng cứ gì?
Trong lòng hơi hoài nghi, Điện chủ vẫn nhịn không được nói.
- Hừ, vốn ta không cần giải thích cho các ngươi, người dám chất vấn, giết toàn bộ là được... Bất quá, Tôn Cường này không muốn sinh linh đồ thán, khuyên ta nhiều lần, cũng không tiện nhiều lời!
Tôn Cường hừ một tiếng:
- Tổ Sư khai phái của các ngươi, không chỉ là Tiên Thiên Độc Thể, càng là Tiên Thiên độc hồn thể... Thân là Độc Sư, như thế nào xác định Tiên Thiên độc hồn thể hẳn không cần ta nhiều lời a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.