Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1819: Quái Tẩu Ông (1)




- Quái Tẩu Ông? Hắn ở đâu? Dẫn ta đi tới nhìn xem!
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
Đã có người có, trực tiếp mua sắm là được, còn có cái gì giày vò?
- Cái này...
Hồ Vân Sinh cười khổ:
- Nếu đơn giản như vậy, liền dễ dàng! Vị Quái Tẩu Ông này, tính khí cực kỳ không tốt, cứng mềm không ăn, không phải có tiền có thể giải quyết. Bảo vật cùng dược vật của hắn, là không bán ra. Lần trước thành chủ nhu cầu cấp bách một phần dược liệu, chuẩn bị rất nhiều Linh Thạch, giá trị đầy đủ mua ba gốc, kết quả... cũng bị oanh đi ra, ngay cả cửa cũng không có vào...
- Thành chủ cũng bị oanh ra? Thực lực người này rất mạnh?
Trương Huyền nhíu mày.
Có thể trở thành Tĩnh Viễn Thành thành chủ, thực lực đoán chừng cũng đạt tới Thánh Vực nhất trọng, người mạnh như thế, bị trực tiếp oanh ra... Chỉ sợ thực lực của Quái Tẩu Ông này, cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
- Thực lực của hắn tương đương ta, chỉ có Thánh Vực nhất trọng trung kỳ, nhưng mà... Có một thú sủng Thánh Vực nhị trọng...
Hồ Vân Sinh nói.
- Hắn là Thuần Thú Sư?
Trương Huyền nhíu mày.
Bằng vào thực lực Thánh Vực nhất trọng, thuần phục thú sủng nhị trọng, cấp bậc Thuần Thú chỉ sợ đã đạt tới thất tinh.
Loại cường giả năng lực này, ngay cả Danh Sư Học Viện cũng không có, một tiểu thành xa xôi của đế quốc, có nhân vật như vậy?
- Ta không biết, nhưng thú sủng này đối với hắn nói gì nghe nấy, chỉ cần có người dám quấy rối, sẽ bị ném ra, coi như là ta, cũng không dám tùy ý xằng bậy...
Hồ Vân Sinh nói.
Lại hàn huyên vài câu, Trương Huyền nhịn không được lắc đầu.
Thông qua vị Hiên chủ này nói, có thể biết rõ Quái Tẩu Ông kia hoàn toàn chính xác rất quái lạ, ưa thích sưu tập các loại bảo vật, dược liệu quý hiếm cũng trồng không biết bao nhiêu.
Dựa theo đạo lý bình thường, chơi đùa mấy thứ này, cơ bản đều là treo giá, kỳ quái chính là, gia hỏa không bán ra, thậm chí ngay cả cửa cũng không thể nào vào được.
- Dẫn ta nhìn xem!
Mặc kệ gia hỏa này có bao nhiêu quái dị, hắn nhất định là phải nghĩ biện pháp hấp dẫn Độc Sư tới, mượn cái này tìm được Độc Điện.
Phi hành mười ngày, Ngụy Như Yên như trước không có tỉnh lại, nói rõ Độc Thể càng ngày càng nghiêm trọng, không cứu chữa nữa có thể sẽ tổn thương đến sinh mệnh, vô luận từ phương diện nào cũng không thể lại để cho hắn từ chối, cũng không cách nào từ chối.
- Tìm hắn?
Sắc mặt Hồ Vân Sinh phát khổ:
- Ta sợ không chỉ bị sập cửa vào mặt, còn có sẽ bị ném ra...
Vị trước mắt này vừa tới Tĩnh Viễn Thành, không biết vị Quái Tẩu Ông kia đáng sợ, hắn là tự mình trải qua, ngay cả thành chủ cũng không làm gì được, huống chi là bọn hắn.
Hắn đã từng bái phỏng qua mấy lần, kết quả đều không ngoại lệ, đều bị ném đi ra, mỗi lần chịu không ít khổ, bị thương không nhẹ.
- Không sao!
Trương Huyền lắc đầu.
Thân phận của hắn bây giờ, là một vị Độc Sư, mà không phải Danh Sư, không cần tuân thủ nhiều quy củ như vậy.
Chỉ cần đi xem, nhất định có thể nghĩ được biện pháp.
- Được rồi!
Nhìn bộ dáng của đối phương, biết rõ không cách nào khuyên can, tính mạng của hắn lại ở trong tay người ta, Hồ Vân Sinh đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Hai người vừa ra khỏi phòng, chỉ thấy Chu Khiếu lên đón, chứng kiến Hiên chủ chẳng những không có giết trung niên này, ngược lại theo ở phía sau, giống như hạ nhân, khuôn mặt Chu Khiếu không thể tin được.
Bất quá, Hồ Vân Sinh cũng không có biện pháp giải thích, sắc mặt đỏ bừng, bàn giao đám người Chu Khiếu trông coi Mặc Vân Hiên, bản thân thì ở phía trước dẫn đường, bước nhanh đi ra ngoài.
Nếu như không có trúng độc, ngược lại có thể ám chỉ thuộc hạ, tìm nhiều mấy người, mai phục ở chung quanh, tiến hành đánh lén, nhưng chỉ cần độc chưa giải, cho mười cái lá gan cũng không dám làm như thế, nếu không, khả năng còn không có động thủ, bản thân đã chết trước rồi.
Hơn nữa, vô cùng có khả năng thuộc hạ đều bị độc sát, đối phương không có việc gì.
Nếu dễ dàng chém giết Độc Sư như thế, đoán chừng Độc Điện đã sớm không tồn tại.
Chỗ ở của Quái Tẩu Ông, cách Mặc Vân Hiên cũng không xa, đi một lát, liền chứng kiến một tiểu viện không lớn xuất hiện ở trước mắt.
Cửa sân đóng chặt, phía trên treo bài tử đóng cửa từ chối tiếp khách, chung quanh vắng ngắt, ngay cả hộ vệ cũng không có, nhìn không ra bên trong ở một vị cường giả Thánh Vực chút nào.
- Gõ cửa đi!
Đi vào trước mặt, Trương Huyền phân phó.
- Cái này... cứ như vậy trực tiếp gõ cửa? Không cần chuẩn bị bái thiếp?
Hồ Vân Sinh sững sờ.
Bình thường bái phỏng đều cần trình bái thiếp, nói rõ thân phận của mình cùng lý do... Cái gì cũng không có chuẩn bị liền gõ cửa, chẳng lẽ cứ như vậy đi vào?
Đối phương vốn quái dị, bất luận lễ nghi gì cũng không có, làm sao có thể cho sắc mặt tốt?
- Gõ là được!
Cũng không trả lời, Trương Huyền cười cười.
Vô luận quái dị hay không, chỉ cần là người, đều có dục vọng cùng truy cầu, có những thứ này... Hắn có đầy đủ tự tin để cho đối phương ngoan ngoãn bán thuốc.
- Được rồi!
Thấy đối phương không nghe khuyên bảo báo, Hồ Vân Sinh lắc đầu, đi lên trước gõ cửa.
Đông đông đông đông!
Thanh âm ở trong đường vắng yên tĩnh hết sức to rõ, vang vọng bốn phía.
Két..!
Cửa sân của Quái Tẩu Ông không có mở, một cái sân đối diện lại từ từ mở ra, ngẫu nhiên chứng kiến một lão giả cùng người hầu đi ra.
- Không cần gõ, người ở bên trong sẽ không ra gặp các ngươi đâu!
Liếc nhìn hai người, lão giả nói.
- Không gặp?
Trương Huyền nhíu mày:
- Ngươi là hạ nhân của Quái Tẩu Ông?
- Đương nhiên không phải, ta chỉ là một người ngưỡng mộ tiền bối mà thôi...
Lão giả khoát tay.
- Vậy tiếp tục gõ cửa đi!
Nghe đối phương cùng Quái Tẩu Ông không quan hệ, Trương Huyền quay đầu, để cho Hồ Vân Sinh tiếp tục.
- Ngươi...
Thấy gia hỏa này thờ ơ với khuyến cáo của mình, lão giả nhướng mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.