Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1815: Nạp liệu (1)




Hắn chỉ là một chấp sự của Mặc Vân Hiên, liên lụy đến mấy trăm Linh Thạch thượng phẩm, đã không có tư cách làm chủ rồi.
- Đi đi!
Trương Huyền khoát tay áo.
Nếu như tin tức Độc Điện dễ dàng có thể biết được như vậy, cũng không đến mức người người không biết.
Vì vậy, trong lòng của hắn đã sớm có chuẩn bị, vừa đến liền dùng tiền nện.
Coi như đối phương không biết tin tức xác thật, nhưng ở Tĩnh Viễn Thành lâu như vậy, cũng có thể nghe qua một ít dấu vết để lại, đổi lại người khác, mặc dù biết rõ những tin tức này, cũng không phân biệt ra được thật giả, không có bất kỳ tác dụng.
Nhưng đối với Trương Huyền mà nói, chỉ cần có tin tức, dù Độc Điện ẩn núp ở dưới mặt đất, cũng có thể móc nó ra.
- Vâng!
Chu Khiếu vội vã rút lui khỏi gian phòng, thẳng tắp đi ra ngoài, thời gian không lâu, đi vào một gian phòng rộng rãi.
- Hiên chủ...
Đi vào trong đó, nhìn một trung niên nhân ôm quyền.
Mặc Vân Hiên Hiên chủ, Hồ Vân Sinh, cường giả Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong!
- Làm sao vậy?
Đang cúi đầu đọc cái gì đó, thấy hắn tiến đến, Hồ Vân Sinh ngẩng đầu nhìn tới.
- Bẩm báo Hiên chủ, vừa rồi có một vị Võ Giả tới đây, muốn mua... tin tức liên quan tới Độc Điện!
Chu Khiếu nói.
- Tin tức Độc Điện?
Hồ Vân Sinh nhướng mày:
- Nói chúng ta không có, đuổi đi là được!
- Ta có nói rồi, bất quá, đối phương tựa hồ rất có tiền, lấy ra ít nhất hơn 500 viên Linh Thạch thượng phẩm, tính toán mua sắm, ta không cách nào làm chủ... nên tới bẩm báo!
Chu Khiếu giải thích sự tình một lần.
- Hơn 500 viên Linh Thạch thượng phẩm?
Đồng tử của Hồ Vân Sinh co rụt lại.
Đám người Danh Sư Học Viện Mi Trưởng lão, Triệu Trưởng lão, có thể lấy ra Linh Thạch thượng phẩm cũng nhiều nhất hơn mười, không cao hơn một trăm, bởi vậy đủ thấy quý giá.
Đối phương một hơi lấy ra năm trăm... Coi như là một năm lợi nhuận của Mặc Vân Hiên, cũng không có nhiều như vậy.
- Vâng!
Chu Khiếu gật đầu.
- Hạng người gì?
Hồ Vân Sinh nhíu mày hỏi.
- Khoảng 40 tuổi, thực lực tương đương ta, Tòng Thánh đỉnh phong, cụ thể là gì, ta không rõ lắm...
Chu Khiếu nói.
- Tòng Thánh đỉnh phong, một hơi lấy ra 500 viên Linh Thạch thượng phẩm?
Hồ Vân Sinh tựa hồ có chút không dám tin tưởng.
Ngay cả hắn cũng cầm không ra nhiều như vậy, một Tòng Thánh, tại sao có thể có nhiều tài phú như vậy?
Chẳng lẽ là người của thế lực lớn, đại gia tộc?
- Ta qua nhìn một chút!
Hồ Vân Sinh đứng dậy.
- Vâng... Chỉ là Hiên chủ, chúng ta thật sự không có tin tức Độc Điện, nếu như hắn cố ý mua sắm, nên làm cái gì bây giờ?
Chu Khiếu nói.
Độc Điện cực kỳ thần bí, coi như là Mặc Vân Hiên bọn hắn tin tức rất rộng, cũng không biết vị trí cụ thể, đối phương có tiền như vậy, cố ý mua, bọn hắn cầm không ra, đối với danh dự sẽ có tổn thương rất lớn.
- Nhìn tình huống mà định, nếu như là người của đại gia tộc, bảo chúng ta sưu tập một ít tin tức, cho hắn cũng không sao... Nếu như chỉ là nhà giàu mới nổi, loại dê béo này, nếu như tiến nhập Mặc Vân Hiên, cũng đừng nghĩ rời đi...
Ánh mắt Hồ Vân Sinh lóe lên.
Mặc Vân Hiên không chỉ bán bảo vật, toàn bộ chợ đen ở Tĩnh Viễn Thành, cũng đều bị hắn khống chế, nếu đối phương là hậu bối của thế lực lớn, sau lưng có cường giả thủ hộ thì thôi, nếu không... Một Tòng Thánh, lấy ra nhiều Linh Thạch như vậy, không phải muốn chết sao?
Tuy Danh Sư chủ trương quy củ, có rất ít người dám đụng vào, nhưng nơi đây núi cao Hoàng Đế xa, ngay cả Danh Sư Đường cũng không có, giết một hai cái, căn bản không ai có thể phát hiện.
- Cái này... Có thể lấy ra nhiều Linh Thạch như vậy, coi như là nhà giàu mới nổi, sau lưng khẳng định cũng có cường giả...
Chu Khiếu có chút bận tâm.
Có tiền, phải có thực lực mới có thể thủ hộ.
Nếu không, tiền nhiều hơn nữa cũng là của người khác.
Đối phương có thể không sợ hãi lấy ra nhiều như vậy, coi như không có đại gia tộc, thế lực lớn, cũng sẽ không đơn giản, thật muốn lặng lẽ giết, đối với Mặc Vân Hiên đoán chừng cũng là phiền toái.
- Ha ha, hắn không phải nghe ngóng tin tức Độc Điện sao? Bị người Độc Điện giết không kỳ quái a? Chỉ cần làm tốt, người nào sẽ hoài nghi Mặc Vân Hiên chúng ta?
Hồ Vân Sinh cười lạnh.
- Cái này...
Chu Khiếu ngẩn ngơ.
Cũng đúng.
Đối phương nghe ngóng Độc Điện, chọc giận đối phương, bị độc sát... Điểm ấy thuận lý thành chương, chỉ cần làm tốt, không ai sẽ hoài nghi đến trên người bọn họ.
- Được rồi, đi chuẩn bị hồ lô rượu ngon lúc trước của ngươi một chút, sau khi tới, hành sự tùy theo hoàn cảnh!
Không nói thêm lời, Hồ Vân Sinh khoát tay áo.
- Vâng!
Chu Khiếu gật đầu, vội vã đi đến một gian phòng, thời gian không lâu một lần nữa trở lại trước mặt, hai người một trước một sau đi đến chỗ tĩnh thất của Trương Huyền.
- Nghe nói vị bằng hữu này, muốn mua tin tức liên quan tới Độc Điện?
Đi vào gian phòng, ngồi xuống, Hồ Vân Sinh cẩn thận quan sát Trương Huyền.
Trung niên nhân trước mắt này, khí tức hùng hồn, đúng là Tòng Thánh đỉnh phong, dung mạo có chút lạ lẫm, chưa bao giờ thấy qua, hẳn không phải là người Tĩnh Viễn Thành.
Cường giả Tòng Thánh ở Tĩnh Viễn Thành cùng hơn mười thành thị xung quanh, tổng cộng chỉ như vậy, coi như chưa thấy qua, cũng xem qua tư liệu tương quan, không có một vị tương người rước mắt này.
- Đúng vậy!
Trương Huyền nhàn nhạt nhìn qua.
- Độc Điện không chỉ che giấu, hơn nữa có cừu tất báo, nếu như chúng ta để lộ tin tức của bọn hắn, vô cùng có khả năng lọt vào trả thù... Không biết vị bằng hữu này xưng hô như thế nào, đi Độc Điện là vì chuyện gì? Có thể thuận tiện để lộ một chút? Chúng ta cũng tốt cân nhắc a.
Chần chừ một chút, Hồ Vân Sinh nói.
- Tại hạ Tôn Cường!
Trương Huyền nói.
Tên của hắn, ở Hồng Viễn Đế Quốc là rất nổi danh, tùy tiện cũng có thể điều tra, Tôn Cường là quản gia, không có bất kỳ danh khí, coi như nói ra, đối phương cũng nhiều nhất cho là cùng tên, sẽ không đoán được trên người hắn.
- Tôn Cường? Là... người Kình Viễn Thành Tôn gia?
Hồ Vân Sinh sững sờ, nhịn không được nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.