Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1814: Tĩnh Viễn Thành (2)




Trương Huyền gật đầu, tiện tay ném ra một viên Linh Thạch trung phẩm:
- Tìm cho ta vị trí an tĩnh!
- Vâng vâng!
Ánh mắt gã sai vặt sáng lên, vội vàng mời đến:
- Đại gia, mời qua bên này!
Linh Thạch trung phẩm bây giờ đối với Trương Huyền mà nói đã không là việc quan trọng, nhưng mà đối với một ít người sinh hoạt ở tầng dưới chót nhất, dựa vào làm công thu nhập mà nói, như trước coi như là một khoản tài phú lớn.
Tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Trương Huyền tùy tiện gọi vài món đặc sản, lúc này mới nhìn lại.
- Ta lần đầu tiên tới Tĩnh Viễn Thành, không biết chỗ nào nghe ngóng tin tức tương đối tinh chuẩn?
Loại tiểu nhị ở tưu lâu này, chắc chắn sẽ không biết tin tức Độc Điện, cũng lười hỏi thăm, mà trực tiếp hỏi chỗ bán tin tức.
Tin tức, tin tức, luôn luôn là hấp dẫn, rất nhiều người đều nguyện ý ra giá cao mua, loại địa phương này, từng thành thị đều có, không tính kỳ lạ quý hiếm.
- Muốn nghe tin tức mà nói, khẳng định phải đi Mặc Vân Hiên. Nơi đây tin tức là chính xác nhất, nơi phát ra cũng phổ biến nhất...
Gã sai vặt giảm thấp xuống thanh âm.
- Mặc Vân Hiên?
- Ân, là phòng đấu giá lớn nhất Tĩnh Viễn Thành chúng ta, không chỉ đấu giá bảo vật, cũng bán ra các loại tin tức! Thậm chí ngay cả tin tức của Hồng Viễn hoàng thất cũng có, lần trước đã có người chuyên môn mua tin tức của Ngọc Phi Nhi công chúa, tính toán đi Đế Đô cầu hôn...
Đã có Linh Thạch lúc trước, gã sai vặt lộ ra cực kỳ nhiệt tình.
- Cầu hôn?
Trương Huyền lắc đầu.
Loại tính tình nóng nảy như Ngọc Phi Nhi, dám đi cầu hôn, đoán chừng sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ a.
Bất quá, nơi đây cách Hồng Viễn Thành xa như vậy, ngay cả tin tức của Ngọc Phi Nhi công chúa cũng có thể thăm dò được, nói rõ Mặc Vân Hiên này, đích xác có chút bản lĩnh.
Hỏi thăm vị trí cụ thể, biết rõ cách đây không xa, Trương Huyền liền không muốn hỏi nhiều.
Tuy Tĩnh Viễn Thành vắng vẻ, nhưng đồ ăn lại cực kỳ ngon miệng, sau khi ăn một bữa, đứng dậy rời đi, đi đến Mặc Vân Hiên.
Mặc Vân Hiên là một cửa hàng cực lớn, các loại bảo vật, tranh chữ, khoáng thạch cái gì cần có đều có.
Hộ vệ thủ hộ trước cửa, từng cái khí tức hùng hồn, tản mát ra khí tức người lạ chớ quấy rầy, vậy mà đều là Hóa Phàm thất trọng Quy Nhất cảnh.
Loại thực lực này, ở Huyễn Vũ đế quốc, tuyệt đối là tồn tại cao nhất, ở chỗ này chỉ là thủ vệ, Mặc Vân Hiên này, xem ra đích xác không đơn giản.
Đi vào trong đó, khắp nơi đều là bán bán, mua mua, dòng người khởi động, cực kỳ náo nhiệt.
Biết rõ tìm kiếm như vậy, không biết tìm đến năm nào tháng nào, hơn nữa tin tức liên lụy Độc Điện cực kỳ trọng yếu, không có khả năng đơn giản bán ra, vài bước đi vào trước sân khấu, trên mặt băng lãnh:
- Kêu quản sự của các ngươi đi ra, ta có việc muốn hỏi!
Nói xong, ngón tay dựng thẳng lên, một đạo kiếm khí phun ra nuốt vào bất định, khí tức Tòng Thánh đỉnh phong toả ra, làm cho người ta có cảm giác uy áp nồng nặc.
- Vâng!
Nhân viên phục vụ chứng kiến hắn lai giả bất thiện, không dám nhiều lời, vội vã đi ra ngoài, thời gian không lâu, một trung niên nhân đi vào trước mặt.
- Vị bằng hữu này, tại hạ Mặc Vân Hiên chấp sự Chu Khiếu, không biết có gì cần?
Là một trung niên nhân đạt tới Bán Thánh cấp, tuy khiếp sợ khí tức của Trương Huyền, lại có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- An bài cho ta cái tĩnh thất, ta có chuyện muốn hỏi!
Trương Huyền nhàn nhạt nhìn qua.
- Mời!
Chu Khiếu cũng không nói nhảm, quay người dẫn đường.
Theo sát đằng sau rời đi một lát, đi vào một gian phòng phong kín, Trương Huyền nhìn chung quanh một chút, nhẹ gật đầu.
Không thể không nói, công tác giữ bí mật của Mặc Vân Hiên này, làm rất nghiêm cẩn, chung quanh gian phòng hiện đầy các loại cấm chế, đừng nói nói chuyện, coi như chiến đấu, tin tức cũng không truyền lại đi ra ngoài, cực kỳ an toàn.
- Bằng hữu cảm thấy gian phòng này được chưa?
Chu Khiếu cười cười.
- Được rồi!
Trương Huyền nhẹ gật đầu, mí mắt vừa nhấc, nhìn lại:
- Ta muốn nghe tin tức của Độc Điện, nói cái giá đi!
- Độc Điện?
Chu Khiếu nhíu mày, sau đó lắc đầu:
- Ngại ngùng, chúng ta không có tin tức của bọn hắn, thay đổi một cái khác đi!
- Không có?
Trương Huyền cười cười, bàn tay khẽ đảo, dưới đất lập tức nhiều ra một đống Linh Thạch thượng phẩm, chừng một trăm viên:
- Đủ chưa?
Chứng kiến trên trăm viên Linh Thạch thượng phẩm, Chu Khiếu nhướng mày, cuối cùng vẫn cắn răng:
- Ngại ngùng, không phải sự tình tiền, là thật sự không có!
Lười để ý đối phương, cổ tay Trương Huyền khẽ đảo, dưới đất lần nữa nhiều ra một đống Linh Thạch, linh khí kích động, lóng lánh sáng lên, chừng năm trăm viên.
- Đủ chưa?
- Cái này, cái này...
Sắc mặt Chu Khiếu trắng bệch:
- Chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi quản lý của ta, cần bẩm báo Hiên chủ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.