Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1812: Người Chiến Sư Đường chạy (2)




- Nếu như đoán không sai, ngươi... hẳn cũng là đệ tử của Trương sư! Nếu không tuyệt đối không có khả năng cường đại như vậy...
Nghĩ vậy, Liêu Tùng nhịn không được hỏi.
- Ngươi mới là đệ tử của Trương sư, cả nhà ngươi đều là...
Không nghe lời này cũng may, nghe nói như thế, Ngọc Phi Nhi lập tức xù lông, khẽ kêu một tiếng, lao về phía Liêu Tùng.
Hiện tại nàng chỉ sợ người khác nói nàng là đệ tử của Trương sư, một khi thừa nhận, cái ý tưởng kia liền chấm dứt...
Gia hỏa này hết lần này tới lần khác nói như vậy, chẳng khác nào chạm đến nghịch lân của nàng.
- Ngươi...
Không nghĩ tới chỉ hỏi một câu, đối phương giống như tức giận, Liêu Tùng thiếu chút nữa ngất đi, luống cuống tay chân tránh thoát công kích, vừa áp chế tu vi đến tương đương đối phương, liền thấy bàn tay của nữ hài gió táp mưa rào rút tới.
- Liêu sư...
Trác Thanh Phong ở một bên thấy một màn như vậy, nhịn không được quay mặt qua chỗ khác.
Không cần nghĩ, vị lão hữu này của bản thân, muốn xui xẻo...
Quả nhiên... Năm phút đồng hồ sau.
Toàn thân Liêu Tùng sưng đỏ, khuôn mặt trắng bệch.
Áp chế đến Tàm Phong cảnh, thực lực cùng đối phương không kém nhiều, nhưng mà... Nữ nhân này giống như điên rồi, cái gì cũng không quan tâm, coi như hắn là Chiến Sư, cũng không chống đỡ được.
May mắn đánh tới cuối cùng, bảo vệ khuôn mặt, nếu không, đoán chừng sẽ không có biện pháp gặp người rồi.
- Hừ!
Phát tiết xong phiền muộn, lúc này Ngọc Phi Nhi mới giơ đầu lâu lên, quay người rời đi.
Nàng vừa đi, Hồ Yêu Yêu liền từ bên ngoài đi tới, vẻ mặt chờ đợi:
- Viện trưởng có ở đây không?
- Viện trưởng không có ở đây, nhưng người Chiến Sư Đường ở đây, Hồ học tỷ có muốn cùng bọn họ tỷ đấu một trận hay không?
Nhược Hoan vội nói.
- Người Chiến Sư Đường? Tốt...
Vũ mị cười cười, Hồ Yêu Yêu tựa như yêu tinh.
...
Khiến Chiến Sư Đường đi ma luyện thành viên Huyền Huyền Hội, Trương Huyền cực kỳ yên tâm, trở lại phủ đệ, lần nữa nhìn thoáng qua Ngụy Như Yên, phát hiện tạm thời ổn định độc khí trong cơ thể, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Bảo Tôn Cường triệu tập đám người Vương Dĩnh tới.
- Lão sư...
Mấy người đi vào trước mặt.
- Ngày mai ta muốn dẫn Như Yên đi Tĩnh Viễn Thành tìm kiếm tung tích của Độc Điện, nơi này có ta viết công pháp tu luyện cùng lý giải đối với võ kỹ, các ngươi nhớ kỹ, không biết, thì nắm chặt thời gian hỏi thăm!
Cổ tay khẽ đảo, lấy ra vài bản thư tịch đưa tới.
Trên đường từ Học Viện trở về, liền viết lý giải mới của Phong Thánh Giải ra, còn có một chút cách nhìn đối với võ kỹ.
Đi tìm Độc Điện, không biết tốn bao lâu, đoán chừng trong thời gian ngắn, rất khó canh giữ ở bên người, lưu lại mấy thứ này, bọn hắn cũng có thể học tập, rất nhanh tiến bộ.
- Vâng!
Đám người Vương Dĩnh nhẹ gật đầu, tiếp nhận thư tịch.
Tri thức bên trong cực kỳ cao thâm, bất quá mấy người đã sớm học qua Phong Thánh Giải, lý giải cũng rất nhanh, không đến ba canh giờ, liền ghi xuống toàn bộ, hơn nữa lý giải cực kỳ thấu triệt.
Trương Huyền hỏi bọn chúng chỗ nào không hiểu, lại kỹ càng giảng giải một phen.
Chờ mọi người hoàn toàn lý giải, đã là đêm khuya.
- Tốt rồi, Vương Dĩnh, Lưu Dương, ta giảng dung hội quán thông, ngày mai khả năng còn phải cùng Chiến Sư tỷ đấu, giống như cùng Trịnh Dương, xông Long Môn Trận!
Khoát tay áo, Trương Huyền khai báo.
Truyền thụ những kiến thức này, chủ yếu cũng là bởi vì ngày mai, đám người Vương Dĩnh muốn xông trận.
Tuy chưa thấy qua trận pháp, nhưng nghe quá trình Trịnh Dương xông trận, liền biết không phải là đơn giản như vậy.
Cho dù Vương Dĩnh, Lưu Dương nhập môn rất sớm, học tập cực kỳ nghiêm túc, nhưng chỉ bằng vào thực lực, không đầu cơ trục lợi, trong vòng một canh giờ xông qua trận pháp phức tạp kia, còn là rất khó làm được.
Trừ khi... Có thể tu luyện Phong Thánh Giải tới cảnh giới cao siêu hơn, lý giải chiến đấu cũng càng sâu sắc.
- Vâng!
Biết rõ ý tứ của lão sư, hai người Vương Dĩnh đều nhẹ gật đầu, nỗ lực tu luyện.
Không biết qua bao lâu, lúc này mới cảm thấy dung hội quán thông nội dung lão sư giảng giải, sức chiến đấu lần nữa có tiến bộ.
- Lão sư, hôm nay chúng ta nhất định xông qua Long Môn Trận...
Đồng thời đứng dậy, nhìn về phía lão sư cách đó không xa, hai người Vương Dĩnh tràn đầy tự tin.
Nếu như nói lúc trước xông trận, bọn hắn không quá tự tin, nhưng hiện tại tiêu hóa lão sư giảng giải, thực lực càng tiến một bước, tỷ lệ thành công, tuyệt đối sẽ gia tăng thật lớn.
Hơn nữa giữa bọn họ, cũng riêng phần mình truyền thụ võ kỹ lẫn nhau, càng làm cho thực lực viên mãn, không có kẽ hở.
- Ân!
Trương Huyền gật gật đầu, nhìn ra phía ngoài, lúc này bên ngoài mặt trời đã mọc, hừng đông rồi.
- Tốt, chúng ta đi Học Viện đi!
Trương Huyền mang theo hai người đi đến Danh Sư Học Viện, mới đi vào đại môn, liền thấy Mi Trưởng lão vội vã tiến lên đón.
- Viện trưởng... Buổi sáng hôm nay, ta đi chỗ ở của Chiến Sư Đường tìm bọn hắn, lại phát hiện... Người của bọn hắn, chẳng biết lúc nào đều không chào mà đi, chỉ để lại một phong thư...
- Rời đi?
Trương Huyền sững sờ.
Không phải nói muốn khảo hạch đám người Vương Dĩnh sao? Sao lại đi rồi?
Trong lòng kỳ quái, nhịn không được nhận thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.