Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1811: Người Chiến Sư Đường chạy (1)




Nữ tử này, không phải người khác, đúng là Ngọc Phi Nhi.
Hai tháng qua, nàng một mực theo Trương Huyền tu luyện, tu vi đã đạt tới Tàm Phong cảnh đỉnh phong, sức chiến đấu càng kinh người, hôm nay đi vào Huyền Huyền Hội, tính toán cùng Trương sư trò chuyện mấy câu, ai ngờ hắn quay người rời đi, trong lòng vốn phiền muộn, nghe gia hỏa này muốn khiêu chiến mình, lập tức đáp ứng.
Tuy nàng không có chính thức gia nhập Huyền Huyền Hội, nhưng mượn quan hệ với Trương Huyền, nói là thành viên Học Hội, cũng không ai dám nói cái gì.
- Ngọc Phi Nhi? Tên rất hay...
Ánh mắt Chu Diệp sáng lên.
- Bắt đầu đi!
Chẳng muốn cùng đối phương nói nhảm, bàn tay như ngọc trắng của Ngọc Phi Nhi chiêu lên, lạnh lùng nhìn lại.
- Bắt đầu!
Hưng phấn gật gật đầu, trong mắt Chu Diệp mang theo hào quang tự tin:
- Mọi người chỉ là luận bàn, chiến đấu không có mắt, chúng ta cũng không cần binh khí, yên tâm, ta sẽ điểm đến là dừng...
Đối phương hai mươi tuổi thì đến được Tàm Phong cảnh, thiên phú không thể khinh thường, bất quá, từ khi Chu Diệp hắn thất bại, rút kinh nghiệm xương máu, nỗ lực hăng hái, cũng không phải ngồi không.
Huyền Huyền Hội thì như thế nào?
Chiến thắng không được đám người Trịnh Dương, Ngụy Như Yên, còn không tin sẽ liên tục hai lần thua ở trong tay gia hỏa chỉ nghe qua một tiết học của Trương sư.
Vù vù!
Trong lòng nghĩ vậy, nhướng mày, thẳng tắp lao đến.
Thi triển toàn lực, lập tức biểu hiện ra sự cường đại của mình, lòng bàn tay tiếng sấm vang rền, tựa như ẩn chứa một đạo Lôi Âm.
- Thất Tinh Lôi Chưởng! Xem ra lần này Chu Diệp không có nương tay...
Liêu Tùng nhẹ gật đầu.
Thuộc hạ của mình, ăn thiệt thòi lần trước, cũng không vì đối phương là nữ tử mà khinh thường, ngược lại càng thêm cẩn thận, vừa ra tay là tuyệt chiêu mạnh nhất.
Thất Tinh Lôi Chưởng, lấy bảy chỗ huyệt vị ở lòng bàn tay làm cơ sở, cấu tạo thất tinh trận, dùng chân khí hội tụ thành lôi, thuộc về võ kỹ Linh cấp đỉnh phong, Bán Thánh gặp gỡ cũng muốn tạm lánh phong mang, huống chi một nữ tử thoạt nhìn nhu nhược như thế.
Ngẩng đầu nhìn sang nữ tử kia, liền thấy nữ tử xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi kia vẫn không nhúc nhích, như sợ choáng váng, không có bất kỳ phản ứng.
- Cẩn thận...
Chu Diệp nhướng mày, nhịn không được hô nhỏ một tiếng.
Thanh âm không có chấm dứt, liền thấy nữ hài trước mắt, ống tay áo thon dài mềm mại mãnh liệt quăng ra.
- Làm cái gì vậy?
Đang kỳ quái, thời điểm chiến đấu đối phương ném ống tay áo làm gì, liền cảm thấy toàn thân chấn động, một cỗ lực lượng cường đại tới cực điểm, như cơn lốc tuôn đến.
Phần phật!
Thất Tinh Lôi Chưởng còn chưa kịp hoàn toàn phát huy, giống như ngọn nến bị thổi tắt, trực tiếp dập tắt, ngực tê rần, kêu thảm một tiếng, liền từ luyện võ đài thẳng tắp bay ra ngoài.
Phù phù!
Trồng xuống đất.
- Cái này...
Đám người Liêu Tùng liếc mắt nhìn nhau, thân thể đồng thời nhoáng một cái.
Đây không phải nữ hài sao? Sao lực lượng cuồng bạo như vậy?
Lúc trước bọn hắn cũng cùng người Huyền Huyền Hội chiến đấu qua, đối phương am hiểu là kỹ xảo cùng nắm chắc đối với chiến đấu, nhưng nếu bàn về lực lượng hùng hậu, nhất định là người Chiến Sư Đường bọn hắn càng tốt hơn.
Mà bây giờ một nữ hài tử, tiện tay chặn lại, ống tay áo tản mát ra lực lượng, liền đánh bay Chu Diệp... Cái này cần cường đại như thế nào?
Có chút quá khoa trương đi!
- Áp chế đến tu vi tương đương ta... Các ngươi cùng lên đi!
Một chiêu đánh bay Chu Diệp, Ngọc Phi Nhi nhìn về phía đám người Liêu Tùng.
Không nói chuyện được với Trương sư, bản thân cũng không cao hứng, đám người kia, lại dám đến tìm phiền toái, đây không phải muốn chết sao?
Toàn bộ Hồng Viễn Học Viện, người nào không biết Ngọc Phi Nhi nàng tính khí nóng nảy, ai cũng không cho, một đám Chiến Sư không biết sống chết, cũng dám đến tìm phiền toái, không đánh các ngươi răng rơi đầy đất, ta không mang họ Ngọc!
- Nữ nhân thật cuồng vọng, ta đến giáo huấn nàng!
Nghe được Ngọc Phi Nhi nói, một Chiến Sư Tàm Phong cảnh nhịn không được nữa, thân thể dướn ra, nhảy lên đài cao.
Bất quá, người vẫn còn ở trên không trung, liền thấy một bóng người cao ngất xuất hiện ở trước mắt, ngay sau đó liền thấy bàn tay của nữ hài khắc ở trên ngực.
Bành!
Chưa kịp lên đài, đã bị đánh bay đi, nằm trên mặt đất từng ngụm từng ngụm thổ huyết.
Đi theo sau lưng Trương Huyền hơn hai tháng, mỗi ngày nghe hắn truyền thụ, Ngọc Phi Nhi không chỉ cấp bậc bạo tăng, sức chiến đấu càng cường đại đáng sợ, hơn nữa tâm tính công chúa của nàng, hỉ nộ tùy tâm, mới mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần xem không thuận mắt, trực tiếp đi lên đánh một trận.
- Đáng giận!
Thấy đồng bọn của mình ngay cả luyện võ đài cũng không có đi lên, đã bị đánh xuống, Chiến Sư khác đều nổi giận, từng cái phẫn nộ điên cuồng hét lên, đồng thời áp chế tu vi đến Tàm Phong cảnh đỉnh phong.
- Có đáng giận hay không, không phải các ngươi nói tính toán, là thực lực!
Hơi giương tú mi, Ngọc Phi Nhi lười để ý đối phương điên cuồng, thân thể mềm mại nhoáng một cái, thẳng tắp nhảy vào đám Chiến Sư.
Đùng đùng!
Mười phút sau, ngoại trừ Liêu Tùng cùng Trác Thanh Phong, hơn hai mươi vị Chiến Sư, toàn bộ nằm trên mặt đất, trong mắt từng cái tràn đầy u oán muốn chết.
Thực lực bọn hắn có rất nhiều vượt qua Tàm Phong cảnh, nhưng một khi áp chế đến tu vi giống nhau, căn bản không phải đối thủ của nữ hài này, thậm chí... ngay cả một chiêu cũng gánh không được!
Tuy nữ nhân này rất đẹp, lại giống như bạo long hình người, chân khí trong cơ thể vô cùng vô tận, căn bản không phải bọn hắn có thể chống lại.
- Ngươi hẳn không phải là thành viên bình thường của Huyền Huyền Hội a?
Chứng kiến thuộc hạ nằm trên mặt đất, Liêu Tùng xiết chặt nắm đấm.
Thành viên bình thường của Huyền Huyền Hội, bọn hắn cũng thấy, tuy không yếu, nhưng tuyệt sẽ không mạnh như vậy, vị trước mắt này cuồng bạo đáng sợ, coi như không bằng đám người Trịnh Dương, cũng chênh lệch không quá xa.
Cũng không phải nghe một hai tiết học, là có thể lợi hại như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.