Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1792: Các học sinh của Trương lão sư (trung) (2)




Bất quá Trịnh Dương tựa hồ còn không có đình chỉ, tiếp tục đi tới, lực lượng tinh thuần cuồn cuộn không ngớt.
Chờ đi vào vị trí Long Thủ, đã đạt đến Tàm Phong cảnh đỉnh phong!
- Mấy ngày nay, Trịnh Dương một mực súc tích lực lượng, áp chế tu vi không đột phá, rốt cuộc làm được góp ít thành nhiều...
Vương Dĩnh nở nụ cười.
Sau khi có tin tức muốn khảo hạch Chiến Sư, vị sư đệ này một mực nỗ lực tu luyện, lại áp chế tu vi, không đi đột phá, mục đích đúng là vì hiện tại, một lần hành động chạy nước rút cảnh giới cao hơn, đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Đương nhiên, có thể làm được điểm ấy, cũng là lão sư truyền thụ công pháp thần kỳ, đổi lại người khác, có thể tấn cấp một tiểu cấp bậc, coi như rất lợi hại, một hơi tăng lên ba cấp, quả thực chính là không thể tưởng tượng, nghe rợn cả người.
- Chiêu này của hắn rất chính xác, lúc trước cùng Long Thủ chênh lệch còn rất lớn, hiện tại không ngừng thu nhỏ, nếu như ta xông cửa mà nói, cũng có thể dùng một chút...
Lưu Dương cười nói.
Hai người nói chuyện với nhau, ở trên bục, Trịnh Dương cũng không có sốt ruột tiến công, mà cổ tay khẽ đảo, để một trái cây màu đỏ thắm vào trong miệng.
- Đây là... Xích Huỳnh Quả?
Dưới đài Ngô Hư cùng Lộc Thành nhận ra, khóe miệng kìm lòng không được co lại.
Lúc trước bọn hắn đi sơn cốc kia, chính là vì tìm thứ này, kết quả tay không mà về, một mực suy đoán có phải Trương Huyền lấy đi trái cây hay không, hiện tại xem ra đúng là như thế.
Vật này là lợi khí đột phá Bán Thánh, gia hỏa ở trên đài sẽ không ở sau khi liên tục tăng lên ba tiểu cấp bậc... Còn muốn trực tiếp trùng kích Bán Thánh chứ.
Bán Thánh cùng Tàm Phong cảnh chênh lệch rất lớn, một khi thành công, thực lực tất nhiên có bay vọt về chất, đến lúc đó xông qua Long Thủ, có thể dễ như trở bàn tay rồi.
- Qua sông không vượt giữa dòng...
Không chỉ hắn nhìn ra vấn đề này, Liêu Tùng cũng nhìn ra, nhịn không được hét lớn.
Oanh long long!
Ba vị Chiến Sư ở trên Long Thủ, nghe được tiếng la, tất cả đều nhướng mày, giơ lên binh khí trong tay, đồng loạt công kích đến.
Dù sao đối phương đã đi tới phạm vi chiến đấu, làm như vậy cũng không tính trái lệ.
- Hắc hắc, vừa vặn không cách nào tiêu hóa cỗ lực lượng này, liền lấy các ngươi tới luyện thương đi!
Nhướng mày, trường thương của Trịnh Dương tiến lên đón.
Xích Huỳnh Quả là bảo vật đột phá Bán Thánh, đơn độc luyện hóa mà nói khả năng cần ít nhất một hai canh giờ, nhưng có đối phương công kích áp lực bức bách, tốc độ sẽ nhanh lên rất nhiều.
Ban đầu ở Vạn Quốc Liên Minh, Trương Huyền hay dùng loại phương pháp này, từ Hóa Phàm tứ trọng Trọc Thanh Cảnh cấp tốc tăng lên.
Giờ phút này, muốn bình thường thắng được Long Vĩ, hầu như không có khả năng, mượn nhờ Xích Huỳnh Quả, khả năng tuyệt đối sẽ gia tăng gấp bội!
Quả nhiên, kèm theo Trịnh Dương cùng bọn họ giao thủ thời gian càng dài, lực lượng trong cơ thể lại càng cường đại càng bành trướng, thật giống như cả người hắn là động cơ không biết mệt mỏi.
Không chỉ như thế, cỗ lực lượng này vẫn còn liên tục chuyển hóa tới Bán Thánh, liên tục chiến đấu hơn 100 chiêu, trong cơ thể nổ vang kịch liệt, thực lực cả người như cá chép vượt long môn, đã xảy ra bay vọt về chất.
Bán Thánh, đến!
Tu vi đạt tới Bán Thánh, sức chiến đấu tăng lên không chỉ một lần, lúc trước, ba vị Long Thủ đã rất khó chiến thắng, giờ phút này làm sao có thể ngăn cản, sau mười chiêu, ba người đã bị trường thương cứng rắn quét xuống lôi đài.
Long Môn Trận, thông qua!
- Cái này... Thực thành công?
Kích động xiết chặt nắm đấm, cho dù tận mắt nhìn thấy, nhưng đến bây giờ Liêu Tùng cũng có chút không dám tin tưởng.
Sự tình vô số thiên tài của Chiến Sư Đường đều làm không được, thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi ngay cả Danh Sư cũng không phải, làm được dễ dàng... Quả thực chính là không thể tưởng tượng.
- Thông qua!
Tổng bộ ý niệm ở trên bầu trời chịu trách nhiệm giám sát, lưu lại hai chữ, sau đó chậm rãi thối lui, nói cách khác, lần khảo hạch này lấy được Tổng bộ của Chiến Sư Đường nhận thức.
Về sau Trịnh Dương lại đi Tổng bộ, chỉ cần khảo hạch vị trí Long Châu là được, ba cửa ải trước, đã không cần thiết lặp lại khảo nghiệm!
Tuy đây không phải Long Môn Trận hoàn chỉnh, nhưng mà 300 năm qua có thể thông qua cũng không cao hơn mười vị... Nói rõ một ít, giờ phút này Trịnh Dương đã trở thành Chiến Tử hậu tuyển rồi.
- Ta thành công...
Trịnh Dương xiết chặt nắm đấm, trong mắt chảy ra nước mắt.
Hắn chỉ là thiếu niên đối với thương pháp tương đối nhiệt tâm, coi như hơi có chút thiên phú, nếu như không phải gặp được lão sư, khả năng về sau nhiều nhất là ở Thiên Huyền Vương quốc làm một huấn luyện viên thương pháp, tu vi bất quá Thông Huyền, tuổi thọ chỉ khoảng trăm năm, tầm thường vô vi, trăm năm sau hóa thành bụi bặm, dấu vết mảy may cũng sẽ không lưu lại.
Là lão sư cải biến vận mệnh của hắn, cho hắn nhân sinh thứ hai.
Là lão sư để hắn đi tới tình trạng hôm nay, tu vi đột phá cảnh giới trước kia nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Là lão sư cho hắn tự tin, cho mục tiêu nhân sinh, cho hắn biết vì cái gì mà phấn đấu.
- Lão sư yên tâm đi, ta nhất định sẽ càng chạy càng xa, ở Chiến Sư Đường, xông ra thanh danh, sẽ không phụ lòng ngươi kỳ vọng!
Nắm đấm xiết chặt, trong lòng Trịnh Dương âm thầm thề.
- Tốt rồi, Trịnh Dương, khảo hạch thông qua... Các ngươi còn muốn tiếp tục khảo hạch không?
Trịnh Dương đi xuống lôi đài, Liêu Tùng quay đầu nhìn về phía đám người Vương Dĩnh.
- Đương nhiên!
Vương Dĩnh cười cười.
Coi như không trở thành Chiến Sư, cũng muốn chứng minh thực lực của mình, vì lão sư dương danh!
- Sư tỷ, sư huynh, nếu không để cho ta tới trước thử xem, ta nhập môn trễ nhất, nếu như ta có thể thông qua, các ngươi khẳng định cũng được!
Vương Dĩnh đang muốn nhảy lên đài cao, liền nghe được một thanh âm hơi nhu nhược vang lên.
Quay đầu nhìn lại, liền thấy ánh mắt của Ngụy Như Yên tản ra hào quang cực nóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.