Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1776: Ám hiệu (2)




Đối phương ngụy trang thành hắn, là thấy tận mắt qua, không hề kẽ hở, thậm chí ngay cả thiếu sót của hắn cũng có thể nói ra, thật muốn lừa gạt Thanh Diệp Vương, đích xác khó có thể phát hiện.
- Ân, gia hỏa này có thể tùy ý cải biến dung mạo, ngay cả khí tức Linh Hồn cũng có thể mô phỏng, khó lòng phòng bị... Ngươi nhất định phải cẩn thận!
Thanh Diệp Vương dặn dò.
- Ân!
Kim Diệp Vương gật đầu.
Trong mê trận, vốn là cái gì cũng thấy không rõ, đối phương lại có thể ngụy trang, đích xác đáng sợ.
Có thể nói, chỉ cần nhìn thấy tu luyện giả, thì có thể là địch nhân.
Đồng cấp bậc, thực lực tương tự, muốn đánh lén thành công rất khó, nhưng ngụy trang thành bằng hữu, lại đánh lén, coi như là hắn, cũng khó tránh né.
- Như vậy, ta ở chỗ này điều chỉnh một chút, ngươi đi cứu người, vì phòng ngừa hắn ngụy trang thành ta, đánh lén ngươi, chúng ta gặp mặt, có thể nói một mật hiệu, nói đúng, chính là người mình, nói không đúng... Chính là ngụy trang!
Chần chừ một chút, Thanh Diệp Vương truyền âm tới.
- Biện pháp này tốt!
Ánh mắt Kim Diệp Vương sáng lên.
Muốn cứu tộc nhân còn dư lại, bọn hắn không có khả năng một mực ở chung một chỗ, một khi tách ra, tên kia liền vô cùng có khả năng đánh lén xuất thủ, nhất định phải có phương pháp phân biệt.
- Ân, nói cái gì, ngươi tới quyết định, một khi thấy, ngươi nói câu đầu tiên, ta đối ứng câu thứ hai, không giống, liền lặng lẽ đi tới trước mặt, trực tiếp động thủ!
Thần sắc ngưng trọng, Thanh Diệp Vương truyền âm nói.
- Tốt!
Kim Diệp Vương nhẹ gật đầu:
- Như vậy đi, ta nói chém giết Danh Sư, ngươi nói Linh tộc xưng vương! Không giống... Liền động thủ!
- Tốt!
Thanh Diệp Vương nhẹ gật đầu.
- Quyết định như vậy đi...
Kim Diệp Vương nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nói chuyện, lần nữa nghe được tiếng kêu thảm vang lên, không dám lưu lại lâu:
- Ta qua nhìn xem! Ngươi phải cẩn thận!
- Yên tâm đi, bị đánh lén một lần, còn muốn giết ta, không dễ dàng như vậy...
Thanh Diệp Vương nhướng mày, lộ ra tự tin.
- Ân!
Kim Diệp Vương nhẹ gật đầu, bàn chân đạp mạnh, vội vã chạy ra ngoài.
Đi vào địa phương thanh âm vang lên, giống như vừa rồi, tộc nhân kia bị người chém giết, thủ đoạn tàn nhẫn y như lúc trước.
- Không được, tiếp tục như vậy nữa, thủy chung ở vào bị động, nhất định phải phá vỡ trận pháp mới được...
Thấy đã lâu như vậy, trận pháp này như trước không có dấu hiệu buông lỏng thậm chí tán loạn, nói rõ chân khí của đối phương còn cực kỳ sung túc, Kim Diệp Vương nhíu mày.
Chỉ cần không giải quyết trận pháp, liền thủy chung ở vào bị động, bọn hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh bại từng cái.
- Trốn chỗ nào...
Đứng ở tại chỗ, đang tiếp tục nghiên cứu mê trận, liền nghe được gầm lên giận dữ, một bóng người thẳng tắp lao đến hắn, giương mắt nhìn lại, không phải người khác, đúng là Thanh Diệp Vương.
- Ân huynh, vừa rồi có thấy người tới không?
Nhìn thấy hắn ở nơi đây, Thanh Diệp Vương nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hỏi.
- Không có...
Kim Diệp Vương lắc đầu, nhìn sang Thanh Diệp Vương.
Chỉ thấy người này, trên thân hoàn hảo không tổn hao gì, giống như vừa rồi không có bị thương, đôi mắt mang theo điện mang, tựa hồ muốn xem thấu hắn.
- Chém giết Danh Sư!
Không chút do dự, Kim Diệp Vương truyền âm qua.
- Đúng vậy, phải chém giết Danh Sư, tên kia ta đã xác định là Danh Sư, mới vừa rồi còn đánh lén ta, may mắn ta phản ứng nhanh, tránh thoát công kích!
Thanh Diệp Vương ở đối diện, phất tay khẽ nói.
- Nhất định phải giết chết tên kia!
Nghe được câu trả lời của hắn, ánh mắt lóe lên, một đạo sát cơ bị Kim Diệp Vương ẩn tàng xuống, nhẹ gật đầu, đi về phía trước.
- Đúng vậy!
Thanh Diệp Vương không nghi ngờ gì, nhẹ gật đầu.
- Tên kia thực lực không kém, chỉ có chúng ta liên thủ, mới có thể đánh bại... Ta chỗ này vừa vặn có một vật, ngươi xem một chút, có lẽ đối với chém giết hắn có trợ giúp!
Hừ một tiếng, cổ tay của Kim Diệp Vương khẽ đảo, lấy ra một cái Ngọc Bài, đi vào trước mặt.
- Đây là cái gì?
Thanh Diệp Vương nghi hoặc nhìn về phía đồ vật trong tay hắn.
- Là...
Thấy đối phương không có phòng bị, ánh mắt của Kim Diệp Vương đột nhiên bộc phát ra hào quang hung ác:
- Ta muốn ngươi chết!
Một tiếng gào thét, một quyền đánh Thanh Diệp Vương ở bên người!
Ầm ầm!
Hắn khoảng cách gần, tốc độ lại cực nhanh, đối phương mới phản ứng được, nắm đấm đã đi tới trước ngực.
- Ân huynh, ngươi muốn làm gì...
Đồng tử co rụt lại, Thanh Diệp Vương sốt ruột la lên một tiếng, lực lượng trong cơ thể vội vàng bày kín toàn thân.
- Làm gì? Ngươi cái Danh Sư này, còn muốn gạt ta, chết đi!
Ầm ầm!
Quyền lực vô cùng cường đại, thẳng tắp rơi vào trên thân Thanh Diệp Vương.
Người sau chỉ cảm thấy ngực nổ vang, lập tức xẹp xuống, cả người bay ngược ra.
Phốc!
Máu tươi điên cuồng phun ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.