Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1695: Thẩm Quân khóc (1)





Thời gian trở lại lúc đại điển kế vị kết thúc.
Chứng kiến đại điển kế vị rung động lòng người như thế, vẻ mặt Thẩm Vạn Đình, Liễu Tại Ngôn tràn đầy kích động cùng cảm khái.
Nhất là Thẩm Vạn Đình, với tư cách người cầm quyền gia tộc lớn nhất Hồng Viễn Thành, biết rõ hôm nay Trương sư gây ra động tĩnh lớn như vậy, đại biểu ý nghĩa như thế nào.
Lại để cho tất cả Danh Sư đều triệt để thừa nhận; tất cả Linh Thú ở Vân Vụ Lĩnh gọi vù vù chủ nhân... Quyền thế to lớn, lực hiệu triệu mạnh, Hồng Viễn Thành không còn người có thể so sánh.
Coi như là Ngọc Thần Thanh bệ hạ, cũng chênh lệch cách xa vạn dặm, không có ở cùng một cấp bậc.
Tới giao hảo, về sau Thẩm gia lên như diều gặp gió, càng ngày càng mạnh ở trong tầm tay.
Đang định về gia tộc, cùng các trưởng lão thương nghị thoáng một phát, làm sao đả thông quan hệ, chỉ thấy nhi tử ngày bình thường được mình tán thưởng, cả người trọng thương bị người khiêng đến.
- Đây là thế nào?
Sắc mặt Thẩm Vạn Đình trầm xuống.
Hồng Viễn Thành tứ đại gia tộc, Thẩm gia có lực uy hiếp vô cùng cường đại, con của hắn đường đường thiếu tộc trưởng, bị đánh thành cái dạng này, quả thực vô pháp vô thiên, không có để Thẩm gia vào mắt.
- Phụ thân, nhất định phải làm chủ cho ta...
Thấy hắn đi vào, Thẩm Quân nước mắt giàn giụa, kêu thảm một tiếng.
- Người nào động thủ, dám khiêu khích Thẩm gia, coi như hắn là vương công quý tộc, hoàng thân quốc thích, ta cũng thay ngươi làm chủ, để cho hắn cho ta một cái công đạo!
Ánh mắt nheo lại, trong thanh âm của Thẩm Vạn Đình mang theo khí phách, cùng uy quyền nghiêm túc.
Thân là tộc trưởng đệ nhất gia tộc, có năng lực như thế, cũng có quyết đoán như thế.
- Là một tiểu Danh Sư không biết tên ở Danh Sư Học Viện... Hắn hèn hạ vô sỉ, làm ra cạm bẫy, dựa vào nhiều người, đánh ta cùng Liễu Tuyền thành cái dạng này!
Thẩm Quân nghiến răng.
Hắn chỉ biết đối phương người đông thế mạnh, cụ thể có bao nhiêu người cũng không rõ ràng, bị che mặt, chỉ cảm thấy công kích phô thiên cái địa, đổ ập nện xuống, sau đó, sau đó... thì thành như vậy rồi!
- Tiểu Danh Sư không biết tên? Người đông thế mạnh?
Thẩm Vạn Đình nhíu mày:
- Ăn gan hùm mật gấu, dám tìm phiền toái?
Mặc dù Thẩm gia chỉ là đại gia tộc, nhưng thế lực trải rộng các ngành các nghề, Hồng Viễn Thành Danh Sư Đường, thì có bảy vị Danh Sư lục tinh cấp bậc cung phụng; ở trong con em gia tộc, cũng có vài vị đạt đến Danh Sư lục tinh.
Bởi vậy, chỉ là một Danh Sư bình thường mà nói, không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, giáo huấn một chút, mặc kệ Danh Sư Đường, hay Danh Sư Học Viện, chút mặt mũi ấy vẫn có thể cho.
- Hắn là Danh Sư mấy tinh?
Mặc dù tiểu Danh Sư, không coi vào đâu, Thẩm Vạn Đình vẫn cẩn thận hỏi thăm thoáng một phát.
- Tứ tinh!
Thẩm Quân vội vàng nói.
Danh Sư tứ tinh nho nhỏ mà thôi, phụ thân muốn động thủ, còn không nhẹ nhõm vui sướng, một phút đồng hồ là có thể giết chết?
- Loại gia hỏa cấp bậc này, cũng dám động đến trên đầu chúng ta?
Ánh mắt nheo lại, Thẩm Vạn Đình phất tay:
- Tên gọi là gì? Ta liền phái người đi Danh Sư Học Viện bắt tới, cho ngươi hả giận!
- Hắn gọi Trương Huyền, là một người ngông cuồng không biết trời cao đất rộng...
Thẩm Quân nghiến răng, trong lòng mặc sức tưởng tượng, phụ thân xuất thủ, đối phương tất nhiên vô cùng thê thảm, chỉ thấy trung niên nhân cách đó không xa luôn luôn bình tĩnh, toàn thân run rẩy, sắc mặt thoáng một phát trở nên trắng bệch.
- Phụ thân, ngươi làm sao vậy?
Thẩm Quân nhịn không được hỏi.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Thẩm Vạn Đình một cước đạp tới, tức giận đến chòm râu loạn chiến:
- Ta *** bà ngoại ngươi, con mẹ nó ngươi muốn tìm chết, đừng kéo Thẩm gia vào a!
Bành!
Không nghĩ tới phụ thân sẽ xuất thủ với mình, không hề phòng bị, Thẩm Quân bị một cước đá lên tường, từng ngụm từng ngụm thổ huyết, thiếu chút nữa ngay tại chỗ cúp máy.
Đồng thời vẻ mặt mộng bức... Phụ thân, ta mới là người bị đánh, không thay ta hả giận thì thôi, đã mắng người còn động thủ, muốn làm gì a?
Còn *** bà ngoại ta, cho ngươi mười cái lá gan, ngươi dám không...
- Phụ thân, nếu ngươi không muốn nhúng tay, ta tự mình giải quyết, ta thân là Thẩm gia Đại công tử, đối phó một Danh Sư tứ tinh vẫn có thể làm được...
Thẩm Quân gào thét, nghiến răng nói.
Bất kể nói thế nào, hắn ở trong triều đình cũng có công danh, chiến công hiển hách, hiện tại bị đánh thành cái dạng này, không thay hả giận thì thôi, ngược lại đánh người...
Thật sự không được, liền vận dụng quan hệ của mình, ở trong quân có thể lăn lộn đến địa vị như thế, há có thể đơn giản?
Giáo huấn một Danh Sư tứ tinh, chắc hẳn còn có hết sức dễ dàng.
- Con mẹ nó ngươi còn muốn tự mình ra tay, có tin hiện tại ta liền băm vằm ngươi hay không...
Nghe nghịch tử nói, Thẩm Vạn Đình thiếu chút nữa thổ huyết, phất tay lên nói:
- Người đâu, trói gia hỏa này cho ta, đánh mạnh vào, không được lưu thủ!
- Cái này...
Nghe được phân phó, một đám hạ nhân xông tới, tất cả đều có chút không biết làm sao.
Bất quá nếu như ra lệnh, bọn hắn không dám phản bác, đồng loạt tiến lên trói Thẩm Quân lại, nhưng không động thủ.
- Vì cái gì?
Chứng kiến phụ thân tức giận thật, không giống vui đùa, vẻ mặt Thẩm Quân tràn đầy không thể tin được.
- Còn dám nói với ta vì cái gì, ngươi có biết hôm nay Danh Sư Học Viện kế nhiệm Viện trưởng là ai không?
Thẩm Vạn Đình tức đến run rẩy.
- Viện trưởng? Ta vừa tới trường học không bao lâu, liền bị người đánh, cũng không có tham gia đại điển kế vị...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.