Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1694: Bồ Đề Tử (2)




Tuy không biết nội dung công pháp, nhưng có thể làm cho Hoài Vương gia luôn luôn trầm ổn kích động như thế, đủ thấy bất phàm.
Trước khi đối phương chưa thành Viện trưởng, bọn hắn không có nhãn lực, bây giờ muốn giao hảo... Dĩ nhiên không còn kịp rồi!
- Không cần khách khí!
Trương Huyền cười cười.
Một bộ công pháp mà thôi, cũng không phải bản tinh giản của Thiên Đạo công pháp, tiện tay làm không coi vào đâu.
Làm như vậy cũng coi như báo đáp ân tình đối phương đưa tặng phủ đệ, cả hai không thiếu nợ nhau rồi.
Xử lý xong sự tình Hoài Vương gia, Trương Huyền nhìn về phía Ngọc Thần Thanh cách đó không xa:
- Không biết bệ hạ, hôm nay tới tìm ta là cần làm chuyện gì?
Ngọc Thần Thanh vội vàng đứng dậy:
- Trương viện trưởng, lần này ta tới đây, là có hai chuyện...
- A?
- Viện trưởng đối với Ngọc gia ta ân tình lớn như vậy, truyền thụ tiểu nữ phương pháp tu luyện linh hồn không nói, còn cứu sống Bồ Đề Thụ... Thần Thanh vô cùng cảm kích, nếu như không có biểu hiện, thực sự quá vong ân phụ nghĩa!
Ngọc Thần Thanh vội nói.
Đối phương cự tuyệt lễ vật của hắn, lại để cho hắn sợ hãi, lần này tới đây, là tặng lễ lần nữa.
- Khách khí!
Trương Huyền lắc đầu.
- Ta biết rõ Viện trưởng đại nghĩa, đối với tiền tài không thèm để ý, đây là Bồ Đề Thụ từng ấy năm tới nay, sinh ra một hạt Bồ Đề Tử duy nhất... Mong Viện trưởng không muốn từ chối!
Ngọc Thần Thanh khẽ đảo cổ tay, lấy ra một cái hộp ngọc đưa tới.
Mở hộp ra, bên trong có một hạt giống mượt mà.
- Bồ Đề Tử?
Trương Huyền nhíu mày.
Cái đồ chơi này có tác dụng gì?
Tuy hắn nhìn không biết bao nhiêu sách, nhưng cũng không biết rõ.
- Chỉ cần gieo trồng, có thể lần nữa trưởng thành một cây Bồ Đề Thụ, thường ở dưới tàng cây tu luyện, có thể yên tĩnh tâm thần, thực lực tăng gấp đôi, miễn trừ nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma, đối với người tu luyện Linh Hồn có hiệu quả...
Ngọc Thần Thanh vội nói.
- Có thể gieo trồng ra Bồ Đề Thụ?
Mắt Trương Huyền sáng rực lên.
Thánh Vực Bồ Đề Thụ của đối phương, thật sự là hắn rất hâm mộ, có thể nhanh như vậy ân cần săn sóc Linh Hồn của Ngụy Như Yên, đủ thấy cường đại.
Nếu như có thể có một cây, Vu Hồn ở trong đó tu luyện, thực lực tuyệt đối sẽ gia tăng gấp mấy lần.
- Ân!
Ngọc Thần Thanh đưa tới:
- Trương sư có thể sáng chế pháp quyết tu luyện Linh Hồn lợi hại như thế, hẳn nghiên cứu Linh Hồn rất sâu, vì vậy, mong rằng không nên chối từ!
- Vậy thì đa tạ rồi!
Nhẹ gật đầu, Trương Huyền không hề cự tuyệt.
Đồ vật quý trọng khác có thể không thu, bất quá, viên Bồ Đề Tử này, hoàn toàn chính xác có tác dụng, hoàn toàn có thể lưu lại.
Đến lúc đó, gieo trồng ở trong Thiên Nghĩ Phong Sào, tùy thân mang theo, Vu Hồn có thể tùy thời tiến nhập tu luyện, cũng không cần lo lắng lãng phí.
- Chuyện thứ hai... hai người các ngươi nói đi!
Nhìn hai thủ hạ, Ngọc Thần Thanh nhẹ nhàng thở ra, lúng túng cười cười, nhìn về phía hai trung niên ở sau lưng.
Hai người đi lên trước, đồng thời ôm quyền.
- Hồng Viễn Thành Thẩm gia đương đại gia chủ Trầm Vạn Đình, gặp qua Trương viện trưởng!
- Hồng Viễn Thành Thẩm gia đương đại gia chủ Liễu Tại Ngôn, gặp qua Trương viện trưởng!
- Thẩm gia? Liễu gia?
Hồng Viễn Thành tứ đại gia tộc, lúc trước Trương Huyền liền nghe nói qua, chỉ là chưa bao giờ gặp mặt, hai vị gia chủ tìm đến mình làm gì?
- Vâng, khuyển tử không biết phân biệt, đắc tội Trương viện trưởng, Thẩm gia ta cố ý tới đây bồi tội...
- Liễu Tuyền nhà ta có mắt như mù, ta cũng là tới đây bồi tội! Đứa con bất hiếu này, mặc ngươi xử trí!
Hai vị gia chủ vẫy tay một cái, hai thanh niên đã bị đè lên.
Đúng là Thẩm Quân, Liễu Tuyền ban đầu ở Ngọc Phi Nhi yến hội gặp phải.
Lúc này hai người đâu còn có bộ dáng văn nhã của công tử, bị đập như đầu heo, bộ mặt hoàn toàn thay đổi, nếu không phải lờ mờ có chút dấu vết, hắn cũng nhận không ra.
Có thể nói, quá thảm rồi!
- Cái này...
Trương Huyền nháy mắt.
Tuy Thẩm Quân ở yến hội của Ngọc Phi Nhi, cùng mình từng có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không có xung đột gì a, không đến mức đánh thành như vậy chứ!
- Hai người này, lại dám tìm Viện trưởng phiền toái, là chúng ta không biết dạy con, cam nguyện bị trừng phạt, đây là hai gia tộc của chúng ta cho ra bồi thường, mong Viện trưởng nhận lấy!
Khẽ vươn tay, Trầm Vạn Đình truyền qua một chiếc nhẫn trữ vật, thái độ thành khẩn.
- Cái này...
Trương Huyền ngây người.
Hai người này tìm bản thân phiền toái? Không có a... sao mình một chút cũng không nhớ rõ?
Chẳng lẽ mất ký ức?
- Mong Viện trưởng không nên chối từ, nếu không, hai đại gia tộc chúng ta, tất nhiên sợ hãi không dám ở lại Hồng Viễn Thành...
Thấy Trương viện trưởng chưa thu, cũng không nói sẽ thu, sắc mặt kỳ quái, Liễu Tại Ngôn vội vàng nói.
Trương Huyền càng ngày càng mê hoặc.
Đến cùng xảy ra chuyện gì vậy?
Thấy nghi hoặc trên mặt hắn không giống giả bộ, Ngọc Thần Thanh cùng Hoài Vương gia liếc mắt nhìn nhau, bội phục đầu rạp xuống đất.
Đối phương tìm phiền toái, muốn đập hắn, lại có thể không nhớ kỹ...
Viện trưởng chính là Viện trưởng, lòng dạ, khí độ này...
Lợi hại a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.