Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1687: Đi xem sách (1)




Vốn tưởng rằng rất đơn giản, rất nhanh có thể nghiên cứu ra, không nghĩ tới vừa suy nghĩ, chính là trọn vẹn một ngày.
Vù vù!
Đứng dậy, Trương Huyền xoa xoa mi tâm.
Một ngày một đêm không ngủ không nghỉ nghiên cứu, coi như là hắn hiện tại thể lực kinh người, cũng nhịn không được có chút váng đầu hóa mắt.
Bất quá công phu không phụ lòng người, trải qua thời gian dài như vậy khổ tu, rốt cuộc suy tính ra một quyển Phong Thánh Giải mới.
- Đáng tiếc... Nếu không phải thư tịch bị Ngoan Nhân cắn nuốt hai phần ba, có lẽ có thể dung hợp ra công pháp không có thiếu sót...
Trải qua nghiên cứu, hắn phát hiện văn tự cùng ý cảnh trong thư tịch của Khổng Sư, mới là cách dung hợp công pháp tốt nhất, mà Thư Viện chỉ ghi chép nội dung, văn tự bị cắn nuốt hai phần ba, không trọn vẹn đến tệ hại.
Ý cảnh biến mất hai phần ba... Dẫn đến suy tính ra Phong Thánh Giải cũng không hoàn chỉnh.
- Tổng cộng có ba chỗ thiếu sót, giống như Ngũ Diệu Kim Thân lúc trước, theo thứ tự là Bán Thánh, Tòng Thánh cùng Thánh Vực, muốn đột phá, đều cần bảo vật phối hợp!
Thở ra một hơi, Trương Huyền lắc đầu.
Phong Thánh Giải mới, giống như Ngũ Diệu Kim Thân lúc trước, mỗi đột phá một cửa khẩu, đều cần bảo vật phối hợp.
Tuy cũng có thiếu sót, nhưng so với Mục sư Khôi Lỗi cho, kém vài trăm vạn dặm, không có ở cùng một cấp bậc.
- Thế nào, còn có cảm ngộ?
Mục sư Khôi Lỗi đi tới.
Ngày hôm qua hắn vừa bắt được Khổng Sư lưu lại bút ký, đối phương liền khoanh chân ngồi xuống, chắc hẳn cũng phát hiện, thư tịch có thể tiến hành ưu hóa Phong Thánh Giải, để cho nó trở nên càng thêm hoàn mỹ.
- Hơi có đoạt được!
Trương Huyền cười cười.
- Không tệ! Nghiên cứu một ngày, ta cũng có chút cảm ngộ, chúng ta có thể thảo luận một chút, có lẽ có thể cải tiến Phong Thánh Giải, lại để cho nó trở nên càng thêm hoàn mỹ!
Vuốt râu, hai mắt Mục sư Khôi Lỗi tỏa ánh sáng.
- A? Không biết Mục sư có tâm đắc gì? Có thể nói nghe một chút?
Nghe được đối phương tự tin, Trương Huyền nhịn không được nhìn lại.
- Ta cho rằng, bảy đạo Chân Khí ngưng tụ trong Phong Sư Giải, là có sai lầm... Bất quá cụ thể là bao nhiêu đạo càng thêm hoàn mỹ, thì chưa nghiên cứu ra...
Rất nhanh, Mục sư Khôi Lỗi giải thích lĩnh ngộ của mình một lần.
Nghe xong lời của hắn, Trương Huyền lắc đầu.
Còn tưởng rằng đối phương hơn một ngày nỗ lực, có thể mang đến cho mình linh cảm, bổ túc ba cái thiếu sót, hiện tại xem ra, suy nghĩ nhiều...
Đối phương lý giải rõ ràng vẫn còn ở tầng ngoài nông cạn nhất, cùng Phong Thánh Giải hắn nghiên cứu ra, chênh lệch xa vạn dặm.
- Lĩnh ngộ của ngươi là cái gì, không ngại nói ra, chúng ta trao đổi thoáng một phát! Tuy thực lực của ngươi mạnh hơn ta, thiên phú cũng cao hơn ta, nhưng muốn nói ngộ tính, ta tự tin không thua người...
Cười cười, Mục sư Khôi Lỗi tràn đầy tự tin.
Thiên phú của hắn không phải kinh tài tuyệt diễm, khả năng ngay cả Mạc Lưu Chân Viện trưởng lúc trước cũng không bằng, nhưng ngộ tính tuyệt đối là rất đáng sợ.
Nếu không cũng không có khả năng tổng kết kinh nghiệm của tiền nhân, bổ sung Phong Thánh Giải, tu luyện Nguyên Thai tới nhị đẳng thượng phẩm.
Đây chính là vô số Danh Sư đều không làm được.
Nguyên nhân chính là như thế, ở trên ngộ tính, hắn có tự tin rất lớn, đồng dạng một ngày, hắn lĩnh ngộ nhiều như vậy, coi như đối phương cũng có lĩnh ngộ, đoán chừng cũng sẽ không chênh lệch quá lớn.
- Cái này...
Không biết giải thích như thế nào, chần chờ xuống, Trương Huyền lấy ra bút lông cùng một quyển thư tịch trống, rất nhanh tổng kết tốt Phong Thánh Giải, đổi thành bản rút gọn người người có thể tu luyện, đưa tới:
- Đây là nội dung ngày hôm nay ta lĩnh ngộ, ngươi có thể nhìn một chút...
- Ngươi lĩnh ngộ hay sao?
Cúi đầu nhìn lại, chỉ nhìn thoáng qua, thân thể Mục sư Khôi Lỗi liền nhoáng một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Một ngày thời gian, hắn cảm thấy đã lĩnh ngộ không ít, nhưng so sánh với đối phương, chín trâu mất sợi lông cũng không tính!
Người ta đã sắp viết ra công pháp chính xác nhất rồi, hắn mới làm cái mở đầu...
Cái này rất giống một bài văn vài ngàn vạn chữ, đồng dạng một ngày, hắn mới viết hai chữ, xác lập xuống tên nhân vật chính... Đối phương đã ra bản hoàn tất rồi...
Chênh lệch lớn khiến người ta tan vỡ.
Căn bản không ở cùng một cấp bậc!
Buồn cười mới vừa rồi hắn còn lời thề son sắt cùng đối phương tỷ thí ngộ tính... So cái rắm a, so như thế nào cũng thua a!
- Trương sư đại tài... Tại hạ bội phục!
Đã minh bạch chênh lệch, cái thân phận Tổ Sư khai phái này cũng thả thấp xuống.
- Không có việc gì, ngộ tính thiếu chút cũng không sao, chỉ cần chịu học tập, về sau chung quy sẽ tiến bộ.
Thấy hắn bị đả kích không biết làm sao, Trương Huyền an ủi một câu.
- Vâng!
Khóe miệng của Mục sư Khôi Lỗi co lại.
Trước kia những lời này đều là hắn giáo huấn người khác, giáo dục hậu bối, không nghĩ tới giờ phút này rơi xuống trên đầu mình.
Bất quá, so ngộ tính, thật sự là hắn kém đối phương không biết bao xa, đạt giả vi sư, đối phương nói như vậy, cũng không tính đi quá giới hạn.
- Trương sư, bản Phong Thánh Giải này, là ngươi lĩnh ngộ ra, ta coi như muốn tu luyện, cũng tu luyện không được...
Lắc đầu, Mục sư Khôi Lỗi đưa thư tịch qua.
Hắn chỉ là Khôi Lỗi, dĩ nhiên không thể tu luyện Chân Khí pháp quyết, coi như hiện tại đã biết bộ công pháp này, cũng là uổng công.
- Không cần!
Trương Huyền khoát tay áo:
- Bộ công pháp này, ngươi giữ đi, về sau có người đến tầng thứ chín, truyền thụ cho hắn là được!
Tuy bộ công pháp này quý giá, nhưng cũng là hắn phỏng theo Phong Thánh Giải mà đối phương đưa cho, phối hợp Khổng Sư lưu lại chút tâm đắc, mới tổng kết ra được, không tính là tài sản tư nhân.
Không bằng để lại chỗ này, tặng cho thiên tài đời sau, có lẽ, có thể làm cho Nhân tộc trở nên càng cường đại hơn.
Còn công khai truyền thụ, để cho tất cả mọi người tu luyện...
Cũng không phải hắn không muốn, mà là lo lắng giống như Khổng Sư năm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.