Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1506: Bay đi, tiên hạc! (2)




Trong lòng bội phục, không tiếp tục công kích, tiếng đàn lập tức trở nên nhu hòa, tiên hạc ở một bên không ngừng đi dạo, nghe được tiếng đàn, trong tiếng kêu to, uyển chuyển nhảy múa.
Một con, hai con, ba con...
Càng ngày càng nhiều, không lâu sau, liền có sáu con bay về phía không trung, dọc theo tiếng đàn không ngừng nhảy múa.
Nhìn thấy tiếng đàn quả nhiên có thể dẫn tới tiên hạc nhảy múa, Trương Huyền nhịn không được tán thưởng.
Hắn tinh thông Vu Hồn sư, mặc dù có đôi khi nói chuyện, cũng mang theo hiệu quả Ma Âm, để cho linh hồn người ta mê muội, nhưng muốn để nhiều tiên hạc như vậy, dựa theo âm luật nhảy múa, vẫn là làm không được.
- Trương sư, đây chính là Lục Hạc nhảy múa, hiện tại ta muốn đến Thất Hạc, chính là làm không được, ngươi nói ta phải làm như thế nào, mới có thể đột phá?
Thấy Lục Hạc bay lên, Tưởng Thanh Cầm cười cười, thanh âm vang vang.
Mặc dù tuổi tác hắn lớn, nhưng thanh âm nghe như ca hát, cho người ta một loại cảm giác thoải mái dễ chịu, lại phối hợp tiếng đàn, mỹ diệu không nói ra được.
- Được!
Nghe đối phương nói, Trương Huyền mỉm cười, không nghe nhiều nữa, quay người lại, đi đến địa phương của đám tiên hạc.
Cái viện này, có chừng mười mấy con, trừ bay lên sáu con, còn có mười mấy, đều là Tưởng Thanh Cầm nuôi nhốt từ nhỏ, cực kỳ nghe lời, giờ phút này đều an tĩnh đứng tại chỗ, tựa hồ hưởng thụ nhạc khúc, tùy thời có thể bay vọt lên.
- Bắt đầu đi!
Khoảng cách những tiên hạc này còn hơn mười thước, Trương Huyền hoạt động gân cốt, duỗi lưng một cái, hít sâu một hơi.
- Thiên Đạo thân pháp, Thiên Đạo quyền pháp!
Trong lòng la hét, bàn chân đạp mạnh mặt đất, thân ảnh nhoáng một cái, trong nháy mắt hóa thành một đạo huyễn ảnh.
Bành bành bành bành!
Liên tiếp mười thanh âm nắm đấm vào thịt, mười con tiên hạc yên tĩnh đứng tại chỗ, trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, cả đám kề ở trên tường, đập ra cái hố lớn nhỏ không đều.
- ...
Mắt Tưởng Thanh Cầm tối sầm lại.
Vốn nghĩ Trương sư này muốn đưa ra ý kiến gì, tiến hành chỉ điểm, nhìn thấy hắn một chiêu đánh tiên hạc của mình lông tóc bay loạn, đầu cắm vào trên tường, tức giận đến suýt chút nữa tại chỗ ngất đi.
Đinh!
Một lúc tình thế cấp bách, dây đàn đứt một sợi, nhịn không được nhìn qua, tựa như muốn giết người:
- Trương sư, ngươi muốn làm gì?
Cũng khó trách hắn tức giận, những tiên hạc này, từ nhỏ nuôi đến lớn, đều có tình cảm, mặc dù đối phương lưu lại đúng mực, không có đánh chết, nhưng không nói hai lời liền đánh chúng nó liểng xiểng, tức giận đến suýt chút nữa sắp bể mất.
- Tưởng viện trưởng đừng có gấp, ngươi tiếp tục biểu diễn... Ta lập tức liền để Thất Hạc nhảy múa!
Không để ý tới phẫn nộ của hắn, Trương Huyền quay đầu nói.
- Lập tức?
Tưởng Thanh Cầm tràn đầy nghi hoặc.
Ta để ngươi chỉ điểm ta, ngươi không nhìn ta, đi đánh hạc... Như vậy có thể để cho ta đột phá?
- Tin tưởng ta, lập tức!
Trương Huyền gật đầu.
- Hừ, nếu như không đạt tới, ngươi đánh tiên hạc của ta, khẳng định phải cho một lời giải thích...
Tưởng Thanh Cầm tức đến sắc mặt tái xanh, nối liền dây đàn đứt rời, lần nữa nhẹ nhàng phất một cái, tiếng đàn tiếp tục vang lên.
Tên này sáng chế quá nhiều kỳ tích, lại thêm vây ở Lục Hạc cảnh thời gian quá lâu, thực sự quá muốn đột phá, thấy đối phương lời thề son sắt như thế, nhịn không được sinh ra ý nghĩ thử một chút.
Leng keng! Leng keng!
Tựa như Cao Sơn Lưu Thủy, thanh âm uyển chuyển tiếp tục chảy xuôi.
Vừa rồi sáu tiên hạc không có bị đòn, nghe được thanh âm, tiếp tục bay lên, uyển chuyển nhảy múa.
Nhìn thấy Tưởng viện trưởng có thể nhanh khống chế cảm xúc như vậy, diễn tấu tiếng đàn giọt nước không lọt, hân hoan nhảy nhót, Trương Huyền nhịn không được âm thầm gật đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng, vẫy bàn tay một cái:
- Bay đi, tiên hạc!
Nương theo tiếng la của hắn, tiên hạc trước đó bị hắn đánh, giãy dụa đứng lên, đột nhiên kêu to lanh lảnh, một con bay thẳng lên, xông vào bầu trời.
- Thành công?
Ninh viện phó ở một bên con mắt trợn tròn.
Không phải nói chỉ điểm ư?
Một câu không nói, chỉ nói “Bay đi, tiên hạc”... làm sao lại đến Thất Hạc cảnh?
Hơn nữa... Nghe thanh âm, tiếng đàn của Tưởng viện trưởng không có bất kỳ tiến bộ hoặc biến hóa gì a?
Ngạc nhiên còn không có kết thúc, chỉ thấy một tiên hạc khác lung lay hai lần, dường như từ trong trạng thái hôn mê tỉnh táo lại, cánh lóe lên, cũng kêu to, gia nhập trạng thái bay lượn.
- Bát Hạc...
Ninh viện phó run rẩy.
Mới vừa rồi còn nói là Thất Hạc cảnh, làm sao chớp mắt liền biến thành Bát Hạc?
Bát Hạc là đại biểu Ma Âm sư bát tinh...
Tiếng đàn của Tưởng viện trưởng chưa biến, Trương sư cũng không chỉ điểm, làm sao cảnh giới liền đề cao?
Trong lòng còn đang kỳ quái, chỉ thấy tiên hạc trước đó bị đánh vào bức tường, tất cả đều quơ quơ, lắc đầu, cả đám chớp cánh, xông tới bầu trời.
- Chín hạc, mười hạc, mười một hạc...
Con mắt ngây ngất.
Ninh viện phó không thở nổi.
Ma Âm sư, cấp bậc cao nhất là Cửu Hạc cảnh, thời gian nháy mắt, không trung liền bay ra mười một con, không chỉ như thế, vài tiên hạc đằng sau kia, vẫn không ngừng bay lượn lên bầu trời...
Cái này là làm sao vậy?
Chẳng lẽ, Trương sư này thật thần kỳ như thế? Không cần chỉ điểm, chỉ cần nhìn lên một cái, liền có thể để người ta đột phá?
Trong lòng khiếp sợ, đang muốn cảm thụ tiếng đàn của bằng hữu, có phải càng ngày càng cao thâm hay không, chỉ thấy dây đàn lần nữa đứt đoạn, bằng hữu giống như rõ ràng cái gì, vẻ mặt cứng ngắc như sắt thép, hai tay đánh đàn cũng ngừng lại.
- Trương Huyền... Ta *** bà ngoại ngươi...
Tưởng Thanh Cầm luôn luôn nho nhã cũng nhịn không được nữa, gào thét như sói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.