Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1505: Bay đi, tiên hạc! (1)




- Cho ngươi một chút Phượng Ngô tủy cũng không sao, thậm chí có thể không thu bất luận thù lao gì!
Nghĩ đến điểm này, Tưởng Thanh Cầm không do dự nữa, trên mặt khôi phục tự tin.
- Ồ?
Biết đối phương đột nhiên thay đổi chủ ý, khẳng định có lý do, Trương Huyền nhìn qua.
- Hiện tại ta biểu diễn đàn ngọc, chỉ có thể để Lục Hạc nhảy múa, nếu như ngươi có thể ở trong vòng một canh giờ, để ta đột phá được Thất Hạc, có thể cho ngươi Phượng Ngô tủy, không thu bất luận phí tổn gì!
Tưởng Thanh Cầm nói ra mục đích của mình.
- Lục Hạc? Thất Hạc? Đó là cái gì?
Đầu óc Trương Huyền mơ hồ.
Chức nghiệp Ma Âm, ta còn chưa tiếp xúc qua, đối phương nói quá mức chuyên nghiệp, hoàn toàn nghe không hiểu.
- Ngươi... Không biết?
Còn tưởng rằng đối phương luôn mồm muốn khảo hạch Ma Âm sư, đã có năng lực không kém gì hắn, nghe hỏi ra lời nói nông cạn như thế, Tưởng Thanh Cầm mắt tối sầm lại, suýt chút nữa hộc máu.
Cái đồ chơi này, ngay cả học đồ cũng hiểu... Ngươi lại không biết, cảm tình đối với chức nghiệp Ma Âm hoàn toàn không biết gì cả ah!
Cái gì cũng không hiểu, liền dám càn rỡ, muốn khảo hạch Ma Âm sư?
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
- Được rồi, trong Ma Âm lực công kích của đàn ngọc mạnh nhất, uy lực cũng lớn nhất, rất nhiều Ma Âm sư, đều tu luyện cái này, cũng là tiêu chuẩn phán xét cấp bậc. Lĩnh ngộ tiếng đàn càng cao, càng có thể gây nên thiên địa cộng minh, để càng nhiều tiên hạc nhảy múa. Dưới tình huống bình thường, Ma Âm sư nhất tinh, có thể để cho một tiên hạc nhảy múa, nhị tinh có thể để cho hai con... Cứ thế suy ra! Dần dà, cái này cũng thành tiêu chuẩn khảo hạch Ma Âm sư.
Cố nén buồn bực, Tưởng Thanh Cầm giảng giải tri thức học đồ đều biết:
- Hiện tại ta là Ma Âm sư lục tinh đỉnh phong, vẫn như cũ chỉ có thể để sáu tiên hạc nhảy múa, bảy con không thể nào làm được! Nếu như ngươi có thế để cho tiếng đàn của ta, bảy tiên hạc đồng thời bay lượn... Ta liền cho ngươi Phượng Ngô tủy.
- Bảy tiên hạc đồng thời nhảy múa?
Trương Huyền cau mày.
- Không sai!
Tưởng Thanh Cầm gật đầu:
- Ta bây giờ cách đột phá chi kém một tia, nếu có thể giúp ta làm được, sự tình khác đều dễ nói, làm không được... Mong ngươi lập tức rời Ma Âm viện, không nên đến nữa!
- Cái này...
Trương Huyền cúi đầu trầm tư, một lát sau nhìn qua:
- Ý tứ của ngươi là thời điểm biểu diễn đàn ngọc, chỉ cần có thể để bảy tiên hạc nhảy múa là được... Đúng không!
- Không sai!
Tưởng Thanh Cầm gật đầu.
- Cái này đơn giản! Một canh giờ... Năm phút đồng hồ cũng không cần!
Mỉm cười, trên mặt Trương Huyền lộ ra tự tin vượt qua tuổi tác.
Còn tưởng rằng sự tình bao lớn, nguyên lai chỉ như vậy, vài phút liền cho ngươi!
- Năm phút cũng không dùng đến?
Hai đại viện trưởng ngẩn ngơ.
Thật hay giả?
Vì từ Lục Hạc đột phá đến Thất Hạc, Tưởng Thanh Cầm khổ tu năm trăm năm cũng làm không được, ngươi năm phút đồng hồ... Liền có thể chỉ điểm ta đột phá?
Ngươi không phải ngay cả Lục Hạc, Thất Hạc cũng không hiểu sao? Làm sao có thể chỉ điểm ta đột phá nhanh như vậy?
Thật có thể làm được, đừng nói Phượng Ngô tủy, trực tiếp đào cả Phượng Ngô thụ cho ngươi cũng được.
- Đương nhiên!
Trương Huyền gật đầu.
- Vậy thì tốt, ngươi nói ta đến cùng nơi nào có vấn đề, nhiều năm như vậy, còn không cách nào đột phá?
Mặc dù trong lòng chần chờ, nghĩ tới chiến tích bất bại của tên đối diện, Tưởng Thanh Cầm vẫn lựa chọn tin tưởng, ánh mắt lấp lánh nhìn qua.
Ngay cả Ninh viện phó ở một bên cũng hiếu kỳ.
Dám khoác lác như thế, khẳng định có một ít năng lực đặc thù, để hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ cái này là... năng lực của Danh Sư lĩnh ngộ Minh Lý Chi Nhãn?
- Đánh đàn đi!
Trương Huyền gật đầu.
- Được!
Biết rất nhiều chỉ điểm, nhất định phải biểu hiện thực lực mới có thể nhìn ra, Tưởng Thanh Cầm cũng không do dự, ngón tay vạch một cái, đàn ngọc trước mắt trong nháy mắt vang lên.
Thanh âm nhàn nhạt phảng phất từ trên trời mà đến, vang vọng toàn bộ tiểu viện.
Tiếng đàn vừa tiến vào trong tai, liền khiến người ta say mê không ngớt, cho người ta một loại cảm giác vũ hóa thành tiên, tiếu ngạo thương khung.
Ma Âm, là một loại chức nghiệp công kích hồn phách, tu luyện tới cao thâm, tựa như thiên quân vạn mã, lôi đình gió lớn, cường giả Thánh cảnh cũng khó chống chọi.
Truyền thuyết, Ma Âm sư vốn gọi là Tiên Âm sư, hai vạn năm trước, một vị Danh Sư cửu tinh gặp phải vây công, cầm trong tay đàn ngọc, lấy tiếng đàn dẫn xuất Ma linh, tru diệt trăm vạn hùng binh đến đây tiến công.
Trận chiến kia, chức nghiệp Ma Âm vang vọng thiên hạ, người người mới biết, cái phụ tu không đáng chú ý này mới được xưng là Ma.
- Lợi hại...
Thiên Đạo chân khí xoay một cái, áp lực trong cơ thể biến mất, Trương Huyền kìm lòng không được hoảng sợ.
Nếu như không phải sớm phòng bị, chỉ sợ lần này đã bị tiếng đàn mê hoặc, không cách nào nhúc nhích.
Xem ra, cho dù là hạ cửu lưu chức nghiệp, chỉ cần tự thành hệ thống, đều có năng lực không thể thay thế, nếu không, cũng không có khả năng truyền thừa vài vạn năm, kéo dài không suy.
- Ừm?
Tưởng Thanh Cầm nhướng mày.
Vốn định cho thanh niên này một hạ mã uy, cho nên trong tiếng đàn thêm một chút năng lực công kích.
Vốn cho rằng, y theo tu vi của đối phương, tất nhiên sẽ trầm mê trong đó, khó mà tự kềm chế, không nghĩ tới một cái nháy mắt, ánh mắt liền trong suốt, kìm lòng không được âm thầm bội phục.
Khó trách có thể làm cho cả Danh Sư học viện như gặp phải đại địch, Lục Phong viện trưởng phát điên, thanh niên này, tuổi không lớn lắm, nhưng quả thực có thiên phú và năng lực thường nhân khó chống lại.
Hô hô hô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.