Thiên Cơ Điện

Chương 126: Cố Phủ 5




Trong ánh mắt như đã hạ quyết tâm, cô lớn tiếng nói: “Cố Tiêu Tiêu chỉ là một cô gái, đồng ý từ bỏ quyền thừa kế gia nghiệp. Còn việc bẩm báo chuyện này tự có bô lão trong nhà quyết định, Cố Tiêu Tiêu có thể tạm thời không tham dự.”  
Nghe cô nói vậy, Khổng Triêu Thăng lập tức biến sắc.  
Mẹ nó chứ!  
Hỏng rồi!  
Quả nhiên mấy ông lão của Cố gia lập tức hưng phấn.  
Bọn họ là thúc bá huynh đệ của Cố Duyên Bình, Cố Duyên Bình có con gái, đương nhiên bọn họ không có tư cách kế thừa gia sản.  
Nhưng bây giờ hai đứa con trai của ông ta phạm tội, Cố Tiêu Tiêu tự nguyện từ bỏ gia sản, vậy chẳng phải mình sẽ...  
Lúc này suy nghĩ của mấy lão già lập tức thay đổi.  
Đại phu nhân cũng ý thức được có điểm không đúng, nhìn về phía mấy lão già kia.  
Mấy lão già này cũng là phường gian xảo, lao nhao nói: “Chuyện này không liên quan gì tới chúng ta, chúng ta xin cáo lui trước.”  
Ai nấy trực tiếp rời khỏi.  
Không cần phải hỏi, chân trước bỏ đi khỏi, e là chân sau đã trực tiếp bẩm báo lên trên.  
Lần này ngay cả Khổng Triêu Thăng cũng chẳng thể ngăn được, vừa lo lắng vừa tức giận nhưng lại chẳng có cách nào.  
Cuối cùng đành căm tức trừng mắt với Ninh Dạ, dẫn Lữ Dực rời khỏi.  
Thấy tình hình như vậy, Ninh Dạ thầm thở dài.  
Cuối cùng vẫn không nhịn được!  
Cho dù ở thế giới nào, người làm việc thường bị người không làm việc ghen tị, thù hận.  
Không chỉ vì đố kỵ, mà còn vì chặn đường.  
Dù sao một người xuất sắc thường được xây dựng trên cơ sở người khác không xuất sắc, đặc biệt là trong tình huống như hiện tại.  
Ninh Dạ không muốn gây thù hận trong Hắc Bạch thần cung, nhưng chỉ cần y còn làm việc, còn lòng chính nghĩa như vậy, sẽ có lúc ây ra thù hận, cho dù có nhân nhượng cũng vô dụng.  
Nhưng, Ninh Dạ không hối hận.  
Con người sống trên đời, có việc nên làm, có việc không nên làm.  
Bất tri bất giác, Ninh Dạ đã bước khỏi làn sương mù sau thảm án diệt môn, càng lúc càng bình tĩnh sáng suốt.  
Thời khắc này, chuyện ở đây đã xong, Ninh Dạ xoay người đi khỏi.  
Vừa ra khỏi Cố gia được một đoạn, Cố Tiêu Tiêu đột nhiên chạy từ sau tới.  
“Ninh tiên trưởng.”  
Ninh Dạ dừng nhân nhìn lại.  
Cố Tiêu Tiêu chạy tới, bái Ninh Dạ một cái: “Lần này gia môn bất hạnh, cảm tạ tiên trưởng đã bảo vệ lẽ phải, còn cảm tạ tiên trưởng đã nhắc nhở.”  
Vừa nói, nước mắt vừa tuôn trào, sắp nhỏ xuống.  
Ninh Dạ nói: “Không cần khách khí, ta chỉ hoàn thành nhiệm vụ của sư môn thôi.”  
Cố Tiêu Tiêu lại nói: “Khổng tiên trưởng cũng tới để hoàn thành nhiệm vụ của sư môn nhưng lại không quan tâm tới chính nghĩa. Thực ra làm như ngài ấy mới là bình thường.”  
Ninh Dạ cười khẽ: “Ngươi hiểu rõ đấy.”  
Cố Tiêu Tiêu lẩm bẩm: “Tuy tiểu nữ là con gái trong nhà giàu nhưng cũng từng chứng kiến tình thế gian nan nơi trần thế. Trong giới tiên nhân có mấy ai chịu bảo vệ chính nghĩa? Trong lòng bọn họ chỉ có bản thân mình, chỉ có đại đạo, chứ rất coi thường dân chúng. Cho dù hàng năm phụ thân tiến cúng cho thần cung nhưng nếu không có Ninh tiên trưởng, chẳng phải vẫn chết oan chết uổng ư? Chỉ có điều chuyện này đã làm liên lụy tới tiên trưởng, khiến ngài bị đồng môn căn hận.”  
Ninh Dạ mỉm cười: “Đúng là một cô gái sáng suốt hiếm thấy, ta không sao, ngươi chăm sóc bản thân cho tốt là được. Nói lại thì, ta cũng là người đưa ra ý tưởng không hay cho ngươi, nếu ngươi từ bỏ quyền thừa kế gia sản, e là sau này ngươi và mẫu thân ngươi sẽ phải sống khổ sở rồi.”  
Cố Tiêu Tiêu không hề để ý: “Mẹ con tiểu nữ không phải kẻ ngốc, còn tích cóp được một chút. Những bô lão trong tộc muốn có được sản nghiệp của nhà ta thì cần ta gật đầu, cũng không dám bạc đãi ta.”  
“Tốt nhất là vậy.” Ninh Dạ quay người định đi khỏi.  
Cố Tiêu Tiêu gọi y lại, lấy một cặp ngọc mã ra: “Ninh tiên trưởng, Linh Chi mã này do phụ thân ta hao bao công sức mới lấy dược, tuy không phải thiên tài địa bảo nhưng cũng là tài nguyên tu luyện hiếm thấy, vừa tìm được ở chỗ hai ca ca...”  
Nói tới đây cô lại nghẹn ngào.  
Cố Tiêu Tiêu bèn nhét Linh Chi mã vào tay Ninh Dạ: “Xin tặng tiên trưởng thứ này để bày tỏ tâm ý.”  
Chi mã là tài nguyên phụ trợ tu hành, nghe nói nó sinh trưởng ở nơi hoang dã, tuy là cỏ cây nhưng sinh ra đã biết đi, chạy nhanh như điện. Chi mã có nhiều loại, Linh Chi mã khi chạy sẽ phát ra tiếng chuông, vì vậy có cái tên này.  
Vật này rất khó kiếm, đối với Ninh Dạ, nó cũng là bảo vật hiếm thấy, lúc này thấy Cố Tiêu Tiêu tặng cho mình, y không khỏi động lòng: “Đây là bảo vật...”  
Cố Tiêu Tiêu nói: “Nếu ngài không lấy, những bô lão trong nhà cũng sẽ chia nhau, dẫu sao cũng chẳng tới tay ta.”  
Ninh Dạ nghe vậy ngẩn ra, biết cô cũng chẳng có hảo cảm gì với mấy ông lão trong nhà, bèn gật đầu nói: “Nếu đã thế, ta xin nhận. Coi như nhận lễ của ngươi, nợ ngươi một ân tình, sau này có gì cần có thể tới tìm ta.”  
Cố Tiêu Tiêu bèn nói: “Nếu thế, tiểu tữ có một yêu cầu hơi quá đáng.”  
Mẹ nó, ngươi biết cách thuận thế leo trèo nhỉ.  
Ninh Dạ cũng ngạc nhiên.  
Cố Tiêu Tiêu xấu hổ tới đỏ mặt: “Tiểu nữ mới tu tiên, muốn xin tiên trưởng nhận tiểu nữ làm đồ đệ.”  
Ninh Dạ cũng vui vẻ đáp lời: “Ta chỉ mới cảnh giới Tàng Tượng, bản thân còn là đệ tử, làm sao nhận đồ đệ được. Theo quy định của tông môn, chưa tới Hoa Luân, không thể nhận đệ tử.”  
Nghe nói vậy, trong lòng Cố Tiêu Tiêu đau xót, nước mắt lại tuôn rơi.  
Thấy cô như vậy, trong lòng Ninh Dạ hơi động, bật thốt lên: “Có điều... không phải không có cách nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.