Thiên Cơ Điện

Chương 125: Ninh Dạ đã nghĩ tới hậu quả




Nghe y nói câu này, trong lòng Cố Tiêu Tiêu run sợ: “Ý tiên trưởng là...”  
Ninh Dạ gật đầu: “Có lẽ tên gian phu này là người trong Cố gia các ngươi, hơn nữa kẻ này còn có địa vị khá cao, nếu không hắn đã chẳng thể kiếm được Nội Hỏa tán.”  
Nghe câu này, mọi người cùng nhìn sang mấy vị trưởng bối đức cao vọng trọng trong Cố gia. Đám người Cố gia cũng kinh ngạc, cùng hét lên: “Không liên quan gì tới ta!”  
Ninh Dạ nhìn Lâm Nhược Nhi, ánh mắt Lâm Nhược Nhi vô thức liếc sang một hướng, nhìn theo phía ánh mắt của Lâm Nhược Nhi, Ninh Dạ cũng ngạc nhiên: “Hóa ra là ngươi?”  
Mọi người nghe lời, nhìn về phía Ninh Dạ.  
Vị đại phu nhân cả kinh, xông thẳng tới tóm lấy cổ áo con thứ hai: “Nhất Chí? Là ngươi?”  
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.  
Gian phu của Lâm Nhược Nhi là Cố Nhất chí?  
Cố Nhất Chí sốt sắng: “Không phải con! Ca ca, ca nói vài lời đi.”  
Sắc mặt Cố Nhất Hiên vẫn tái xanh.  
Thấy hắn như vậy, Cố Nhất Chí hoàn toàn tuyệt vọng.  
Hắn đột nhiên hét lớn: “Đâu phải chỉ mình ta, ca ca của ta cũng tham gia!”  
Đại phu nhân và Cố Tiêu Tiêu hai mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.  
Cố Nhất Hiên cuống lên: “Ngươi nói linh tinh gì đấy? Không liên quan gì tới ta! Mẹ, đệ đệ đang hãm hại con!”  
Ninh Dạ thở dài: “Chẳng trách Cố lão gia tử không chịu để lộ chuyện này. Gia môn bất hạnh, chỉ có thể nuốt hàm răng đã gãy vào bụng, không ngờ ngược lại dẫn tới họa sát thân.”  
Hai huynh đệ họ Cố nghe vậy càng lo lắng, Cố Nhất Hiên tức giận mắng: “Đều là vì ngươi, lai mượn ngươi lo chuyện vô bổ? Lão già ấy chết thì chết thôi, huynh đệ chúng ta thừa kế sản nghiệp, hàng năm vẫn sẽ tiến cống cho Hắc Bạch thần cung, việc gì ngươi phải lo chuyện bao đồng?”  
Cố Nhất Chí thì quỳ sụp xuống người đại phu nhân: “Mẹ ơi, cứu con, mọi chuyện đều do ca ca đưa ra.”  
Đại phu nhân đã đờ đẫn.  
Bà ta đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhìn Ninh Dạ, ôm chặt lấy y: “Ninh tiên trưởng, ta chỉ có hai đứa con trai thôi, bọn chúng không thể chết được, chúng mà chết Cố gia ta sẽ tuyệt hậu.”  
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Chuyện này không liên quan tới ta, ta chỉ phụ trách điều tra, xử lý ra sao phải xem bên trên giải quyết thế nào.”  
Lão phu nhân tuyệt vọng, đột nhiên ôm lấy bắp đùi Khổng Triêu Thăng: “Khổng tiên trưởng, van xin ngài, đừng để con trai ta chết. Tất cả đều là lỗi của ta.”  
Gương mặt Khổng Triêu Thăng tái nhợt.  
Tâm trạng của hắn cũng rất không tốt.  
Không phải vì chuyện Cố gia mà là vì vừa rồi hắn đã báo cáo kết luận của mình.  
Bây giờ Ninh Dạ lật lại bản án khiến cho Khổng Triêu Thăng mất hết thể diện, khi nhìn sang phía Ninh Dạ, sắc mặt hắn cũng rất khó coi.  
Lúc này, Khổng Triêu Thăng, lão phu nhân và hai tên công tử Cố gia cùng căm hận Ninh Dạ lo chuyện bao đồng.  
Đối với Khổng Triêu Thăng, rõ ràng chuyện Cố phủ lần này đã khiến hắn mất hết thể diện.  
Chính vì vậy, lúc này hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ninh sư đệ, có thể nói chuyện riêng không?”  
Ninh Dạ trả lời: “Nếu sư huynh muốn biện hộ cho hai đứa con của Cố gia, vậy tốt nhất nên nói với vị cô nương của Cố gia này.”  
Y hất cằm sang phía Cố Tiêu Tiêu.  
Khổng Triêu Thăng đờ người, quay sang nhìn đại phu nhân.  
Đại phu nhân hiểu ý của hắn, ôm lấy con gái: “Tiêu Tiêu, đại nương chỉ có hai người con trai, con không thể để ca ca của con chết được!”  
Cố Tiêu Tiêu lạnh lùng nhìn đại phu nhân: “Vậy cha con nên chết ư?”  
Đại phu nhân cuống lên: “Thế con cũng không thể để Cố gia tuyệt tự được!”  
Cố Tiêu Tiêu hét lớn: “Ta cũng là con gái Cố gia!”  
Đại phu nhân giậm chân nói: “Con thì đã là gì? Con chỉ là con gái! Ta hiểu rồi, ngươi định hại chết hai ca ca của ngươi, để một mình ngươi kế thừa gia nghiệp, đúng không?”  
Bà ta qay sang nói với nhị phu nhân: “Tâm Bình, ngươi sinh ra nó, tốt nhất là ngươi khuyên nó đi.”  
Nhị phu nhân là người tính cách nhu nhược, chỉ biết khóc lóc, không nói gì.  
Tính cách Cố Tiêu Tiêu lại cực kỳ cứng rắn, dù chết không cúi đầu.  
Chuyện này khiến Khổng Triêu Thăng cũng nhíu mày.  
Hiển nhiên, chỉ cần cô gái này của Cố gia không chịu cúi đầu, vậy chuyện này phải vạch trần.  
Nghĩ tới đây, Khổng Triêu Thăng cũng thấy lo lắng, bèn nói: “Cố cô nương, chuyện này mà lan truyền sẽ rất bê bối, cô thật sự không quan tâm tới danh dự của lệnh tôn ư?”  
Đại phu nhân vội nói: “Đúng đúng đúng, nghe lời tiên trưởng đi. Cả tiên trưởng cũng ủng hộ, chuyện này cứ để mình Lâm Nhược Nhi gánh tội là được, không cần gây thêm chuyện.”  
Nhưng Cố Tiêu Tiêu vẫn rất cứng rắn: “Không được, ta không thể để cha mình chết vô ích được!”  
Quả nhiên là cô nương kiên cường, Ninh Dạ càng có hảo cảm với Cố Tiêu Tiêu.  
Nhưng y biết, Cố Tiêu Tiêu có cố gắng nữa cũng vô dụng.  
Hắc Bạch thần cung am hiểu nhất là đổi trắng thay đen, khi đã có mặt ở đây, nếu không muốn chuyện này xảy ra, vậy việc có khả năng nhất là....  
Ninh Dạ đã nghĩ tới hậu quả.  
Nghĩ đến đây, Ninh Dạ không nhịn được truyền âm nói: “Nếu ngươi thật sự muốn đòi lại công bằng giúp cha ngươi, vậy cứ nói thẳng mình đồng ý từ bỏ quyền thừa kế gia nghiệp, như vậy sẽ tự có người báo lên giúp ngươi.”  
Cố Tiêu Tiêu ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.