Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 47: Hôn Một Cái






Gặp lại Bạch Ngôn Lê, trong lòng Thương Phạt có chút rung động khó hiểu.
Quay lưng về phía y, cố không chú ý đến, hắn nhìn chằm chằm tên yêu quái đang bịt mắt đứng cách đó không xa.
"Phải rồi." Hắn thong thả bước, không thèm liếc đến những tên lâu la khác trong sân, "Ngươi mới nói sao ấy nhỉ, hỏi ta là cái thá gì?"
"Ngươi...." Yêu quái kia đâu có ngờ vị đại yêu này lại từ trên trời rớt xuống, tay phải cầm lấy chuôi dao còn đang cắm vào mắt, gã liên tục lùi về phía sau, hoảng sợ nói, "Ngươi chính là kẻ hôm đó...."
Vỗ tay một cái, con dao găm khác sau lưng Thương Phạt chuẩn xác bay ra, cắm vào đầu gối đối phương.
Yêu quái kia ngã gục xuống, kêu rên đau đớn.
Khóe mắt liếc qua đám yêu quái đang đứng sững sờ trong sân, lông mày Thương Phạt nhíu lại, nói với khoảng không, "Ngươi còn định trốn đến khi nào?"
"Hả?" Đan bỗng nhiên hiện hình, vẻ mặt mang nét cười trêu ngươi, "Ta biết con người có câu cửu biệt thắng tân hôn.
Tưởng ngài cần thời gian riêng tư để tâm sự nên ta mới không dám ra quấy rầy đấy chứ?"
"Giải quyết bọn chúng đi." Dù không phải quan hệ chủ tớ nhưng Thương Phạt ra lệnh rất chi là đương nhiên.
Đan nhún vai nhưng chẳng cự nạnh gì, chỉ vỗ tay một cái.
Những chiếc lông chim màu tím đâm vào cổ lũ yêu quái lập tức bốc cháy, đồng thời nuốt chửng cả hơn mười tên.
Toàn bộ quá trình diễn ra yên tĩnh đến quỷ dị.
Bạch Ngôn Lê có thể thấy chúng đau đớn vùng vẫy, rõ ràng miệng há ra rộng ngoác nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Chỉ mấy giây sau, những tên yêu quái thường ngày uy phong lừng lững cao cao tại thượng đã biến thành tro bụi.

An Ổn bị tình cảnh bất ngờ này khiến cho sợ hãi, mãi đến lúc đám yêu quái kia bị gió thổi bay đi, nó mới tái mặt chạy đến kéo tay Bạch Ngôn Lê, hoang mang nói, "Ca ca?"
"Không sao đâu." Rời mắt khỏi Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê thở dài, sợi dây kéo căng trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng được trùng xuống.
Y mỉm cười, cúi xuống nhẹ nhàng nói với An Ổn, "Phu quân của ca ca đến rồi, chúng ta sẽ được an toàn."
"Ca ca." Trong mắt An Ổn vẫn đầy ngờ vực, nhìn yêu quái mặc trang phục tím vừa mới xuất hiện, còn cả nam nhân cao lớn trước mặt nữa, "Bọn họ....Bọn họ có phải.....yêu quái không?"
Bạch Ngôn Lê không giải thích, chỉ xoa đầu An Ổn.
Đứa bé vẫn rất kinh hãi, nhưng vì động tác này mà bình tĩnh hơn.
"Ngài khỏe không?" Đan đến gần bắt chuyện với Bạch Ngôn Lê.
"Là ngươi!" Bạch Ngôn Lê nghĩ một lúc, cảm thấy giọng nói này quen thuộc, nhìn sang Thương Phạt, bỗng sực nhận ra, "Cây tình duyên! Ngươi chính là cây tình duyên."
"Ta tên là Đan." Vẻ mặt Đan hiền hòa thân mật như gặp lại bạn cũ, chứ chẳng phải là tên bắt cóc gặp lại nạn nhân.
"Không đúng! Là ngươi, ngươi đã bắt ta tới Áo thành!" Bạch Ngôn Lê khẳng định.
Chỉ dựa vào giọng nói mà nhận ra nhanh như thế, Đan cũng khá nể phục.
Hắn liếc nhìn THương Phạt đang hành hạ tên yêu quái thủ lĩnh, thấp giọng, "Ta không phải cây tình duyên, cây tình duyên không biết nói chuyện."
"Sao ngươi lại ở đây?" Kéo An Ổn ra sau, Bạch Ngôn Lê hơi lùi về phía Thương Phạt.
"Nói ra thì dài." Thấy y phòng như phòng giặc, Đan cười nói, "Nhưng tóm lại bây giờ chúng ta là đồng minh."
Không bận tâm đến cuộc nói chuyện đó, Thương Phạt từ trên cao nhìn xuống tên yêu quái kia, "Gia chủ các ngươi có trong thành không?" Bảy trong mười tám thanh dao găm đều đâm xuyên thân thể đối phương mà không ngờ tên này vẫn rất cứng miệng, "Không nói hả?"
"Chẳng trách ngươi lại đến Áo thành," Yêu quái kia không cách nào báo tin.
Tuy địa vị của gã ở Nam phủ không cao nhưng chuyện tối hôm đó bỗng nhiên có hai đại yêu quái xuất hiện thì gã vẫn biết.
Mấy ngày nay, toàn thành đang dốc sức tìm kiếm chúng, không ngờ gã lại chạm mặt, "Ngươi là phu quân của con người kia? Một kẻ như ngươi mà lại kết khế ước với con người!"
Biết mình chắc chắn phản chết, gã trái lại còn rất kiên cường, "Ta sẽ không phản bội gia chủ.
Ngươi đừng hòng...."
"?" Đan mới bước lên một bước, chẳng ngờ Thương Phạt phất tay, gã yêu quái ngã lăn ra tắt thở.
Hắn cuống lên, "Ngài giết nó luôn à?"
"Làm sao?" Thương Phạt quay lại, ánh mắt hơ hững liêc qua đứa bé đang níu tay Bạch Ngôn Lê, "Không được giết à?"
"Không phải không được giết, nhưng mà phải moi tin tức đã chứ." Dù sao thì trông gã có vẻ như có chút chức tước mà.
"Nó bảo sẽ không khai." Thương Phạt phủi phủi áo, những con dao găm bay quanh người cùng mấy thanh ghim vào thân yêu quái kia đều bay về tay hắn, biến trở lại thành chiếc quạt.
"Ngài cũng đâu có tra hỏi đàng hoàng." Đan lắc đầu định mắt, nhưng lý trí bảo hắn nên dịu dọng xuống, lẩm bẩm, "Đúng là chẳng kiên nhẫn gì hết."
"Phu quân." Buông tay An Ổn ra, Bạch Ngôn Lê vội vàng chạy tới.
Thương Phạt khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cáu giận khó hiểu.
"Phu quân...." Bạch Ngôn Lê thấp thỏm trong lòng, cúi đầu nhỏ nhẹ hỏi, "Người giận đấy à?"
"Người ngươi...." Thương Phạt cau mày, bực bội nói, "Có mùi gì?"
"Mùi gì?" Thương Phạt ngẩn ra, nghiêng đầu ngửi ngửi.
Kể từ khi bị bắt đi lấy máu, y được cho tắm thường xuyên, đâu thể có mùi lạ.
Thương Phạt nhăn mặt, kéo tay người kia tới trước mặt mình.

Hắn định vén tay áo của y lên mấy lần không được, bèn dùng móng tay dài rạch một đường cho đứt hẳn.
Bạch Ngôn Lê bị kéo đau nhưng cắn răng nhịn, còn nhón chân phối hợp với động tác của Thương Phạt.
Trên cánh tay trắng bệch có vết tích rõ ràng, nhìn như một dấu ấn hằn sâu.
"Đây là cái gì?" Sắc mặt Thương Phạt tối sầm, gằn từng chữ.
Đan không sợ chết tiến lên nhìn, liếc mắt một cái, "Là vết răng."
"Vết răng?" Thu móng tay lại nhưng bàn tay nắm lây tay Bạch Ngôn Lê lại chẳng buông lỏng chút nào.
Bạch Ngôn Lê bị đau nhưng thấy vẻ mặt bạn lữ như thế, y không dám lên tiếng.
"Ừ, ngài hình dung chúng ta uống nước thì để lại dấu vết trên miệng chén ấy." Đan giải thích.
"...." Thương Phạt không nhịn được cơn giận trong lòng, hung tợn nhìn Bạch Ngôn Lê, "Con mẹ nó ai đụng vào ngươi?"
"Không, không có đâu!" Chuyện này đâu thể nói đùa.
Bạch Ngôn Lê biết rõ tính Thương Phạt, vội vàng phân bua, "Ta không tiếp xúc gần gũi với yêu quái nào cả, chẳng qua chỉ bị họ bắt đi lấy máu, mấy ngày làm một lần."
Mỗi lần cái ống kia đều cắm vào một vị trí, dù sau khi lấy máu xong sẽ được chữa trị, nhưng sẽ để lại sẹo trên cánh tay, lần sao lại bị xé đúng chỗ đó.
"Đây là cách các yêu phủ thường dùng.
Trong mắt chúng thì con người là cái cốc nước, cắm cái ống vào hút cho no, lần sau lại tiếp tục như thế." Đan có lòng trình bày cụ thể vài câu.
Thương Phạt buông tay Bạch Ngôn Lê, dằn cơn giận ngùn ngụt trong lòng xuống, quay sang yêu quái màu tím mà trút giận, "Đây là chuyện tốt ngươi gây ra đấy."
Cái ống hút máu kia vốn cũng là yêu quái, đương nhiên sẽ để lại mùi.
Bạn lữ của mình mới bị bắt đi mấy ngày đã nhiễm yêu khí của kẻ khác, Thương Phạt chỉ nghĩ đến thôi đã tức xì khói.
"Yêu quái phụ trách hút máu không có linh trí." Cảm giác được nguy hiểm, Đan lui về phía sau, giơ hai tay đầu hàng, nói, "Dấu vết này có thể trừ bỏ được.
Tìm một yêu quái am hiểu chữa bệnh, hoặc là tạo ra vết thương mới để xóa đi cái này."
Vết thương mới? Bạch Ngôn Lê không sợ hãi, đưa mắt nhìn xung quanh.
Thương Phạt còn chưa nguôi giận, trong đầu cân nhắc việc giết quách yêu quái tên Đan này.
Cần quái gì biết sau đó làm cách nào rời thành, có ai phụ hắn diệt Nam phủ không, nói chung ít nhất là bây giờ bõ cái tức.
Thương Phạt không hoài nghi khả năng chiến thắng của bản thân.
Sau mấy ngày tiếp xúc, hắn biết đối phương chẳng có bao nhiêu năng lực chiến đấu.
Hắn chỉ lo mình có bắt được hay không thôi.....Đúng thế, tên yêu quái tím ngắt chết bầm này dù không biết đánh đấm nhưng chạy trốn thì không ai bằng.
Yêu thuật còn dễ đối phó, chứ giới chất không gian đặc biệt thì hắn không biết xử lý kiểu nào.
"Phu quân chớ giận." Không do dự quá lâu, Bạch Ngôn Lê nhặt một cái gai nhọn màu đen, là vũ khí của lũ yêu quái Nam phủ.
Đan mau chóng nhận ra, lập tức can ngăn, "Đừng, ngài chớ có ra tay.

Ngài tự rạch cũng không có tác dụng gì đâu, phải dùng yêu khí khác đè lên mới được." Hắn liếc mắt sang Thương Phạt nhắc nhở.
Dùng yêu khí khác đè lên, tức là vết thương mới cần chính Thương Phạt gây nên.
"Ngươi thần kinh à?" Vì hành động của Bạch Ngôn Lê, Thương Phạt tạm tha cho Đan.
Bạn lữ loài người của hắn đang cầm lấy mũi gai đen, định nhắm thẳng vào vết sẹo của mình mà đâm xuống.
"Không phải phu quân ghét mùi này sao? Là lỗi của ta, ta không tự bảo vệ được bản thân." Bạch Ngôn Lê hít thật sâu, không buồn chớp mắt, vung tay lên, "Ta dùng máu để xóa đi mùi này, chỉ cần người đừng giận nữa."
Thương Phạt giật ngón tay, mũi gai mà Bạch Ngôn Lê giơ lên cao, chuẩn bị cắm vào da thịt bỗng nhiên vuột khỏi tay y, bay về phía hắn.
Thương Phạt nắm lấy, chẳng buồn dùng sức, mũi gai đã gãy làm đôi.
Ném nó sang một bên, mặt hắn lạnh ngắt, hờ hững hỏi, "Ngươi bị hút máu bao nhiêu lần?"
"Bốn lần." Bạch Ngôn Lê thành thật trả lời.
Từ khi gặp lại đến giờ, y chẳng thắc mắc lấy một câu, hỏi xem vì sao hôm đó mình bị bắt đi, vì sao tới giờ hắn mới đến, trái lại chỉ vô cùng xúc động khi Thương Phạt xuất hiện, "Người tới cứu ta, ta mừng lắm."
Thương Phạt theo bản năng đưa ánh mắt qua chỗ khác, "Lá gan không phải rất lớn sao?" Kia yêu thân thủ đi bắt còn dám thẳng tắp đứng bất động, "Ngươi biết ta đến?"
"Không biết." Bạch Ngôn Lê bình tĩnh nói: "Chỉ là chạy cũng chạy không được, cùng với trước khi chết bởi vì chạy trốn làm cho bọn họ chế giễu, không bằng nhận mệnh, bất quá..."
"Sao?" Thương Phạt bỗng nhiên cảm thấy lúng túng.
Bạch Ngôn Lê bổ nhào đến ôm lấy eo hắn, dán cả mặt vào, vô cùng thành kính nói, "Ta tin người nhất định sẽ đến.
Phu quân của ta là yêu quái lợi hại nhất trên đời này.
Cái Áo thành nhỏ xíu này đâu có ăn thua gì với người."
Vẻ mặt Thương Phạt lạnh nhạt nhưng trong lòng rất hưởng thụ mấy lời tâng bốc này.
Đan nhìn cảnh này mà thở phào nhẹ nhõm.
Sau mấy ngày tiếp xúc với Thương Phạt, hắn biết vị đại yêu đó hành động tùy tiện ra sao.
Lúc nào tâm trạng xấu thì mặc cha mấy cái mưu ma chước quỷ, nếu hắn thực sự cáu lên thì trời cũng khó mà cản.
"Phu quân có bị thương không?" Vẫn ôm chặt eo Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê ngẩng đầu lên.
Thương Phạt cảm nhận được hơi ấm của y, khóe môi nhếch lên có vẻ khinh thường, "Ta làm sao mà bị thương được."
"Ta nhớ người lắm." Bạch Ngôn Lê mặc kệ những người khác còn đứng trong sân, cọ tới cọ lui vào lồng ngực hắn.
Thương Phạt dù sao cũng hơi đơ, đến lúc trông thấy vẻ mặt đang nín cười của Đan, hắn lập tức đẩy cái kẻ sống chết không chịu buông tay kia ra khỏi người mình, "Đã bảo ngươi không được táy máy tay chân."
"Không động tay động chân." Bạch Ngôn Lê mau chóng đứng vững, chủ động nhoài người về phía trước, "Thế hôn một cái có được không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.