Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 46: Hoành Tráng






"Cũng may hôm qua ngươi đi trước." Nhận thức ăn của mình, Bất Thắng không ở lại phòng ăn như mọi khi.
Bạch Ngôn Lê kiên nhẫn chờ gã ngoài sân, thấy mặt gã như thể có lời muốn nói, liền kéo gã đến góc tường dò hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy? Ta thấy sắc mặt mọi người không không tốt lắm."
Tuy rằng bị hút máu hai lần trong ba ngày nhưng cũng không đến nỗi mất hết sức sống như bây giờ.
"Chắc ngươi chưa biết rồi." Bất Thắng liếc trái liếc phải, âm thầm ra hiệu nên ra ngoài rồi nói.
Bạch Ngôn Lê xách cái túi theo, hai người lại tìm một căn nhà hẻo lánh.
Vừa vào cửa, Bất Thắng đã không chịu nổi nữa, bèn tuôn ra, "Hôm qua, sau khi hút máu là ngươi bỏ đi luôn.
Sau đó không lâu, một đám yêu quái đến bắt chúng ta cùng rất nhiều người sống ở những nơi khác đến quảng trường."
Bạch Ngôn Lê xưa nay luôn lủi thủi một mình, hiếm thấy y quan tâm chuyện bên ngoài, giờ lại đang nghiêm túc lắng nghe, Bất Thắng bèn kể tường tận, "Ngươi có biết quảng trường không?"
"Biết chứ." Ngày nào ở đó cũng diễn ra một cuộc hành quyết công khai bán yêu.
Còn vì sao yêu quái Nam phủ lại bắt người đến đó xem thì ai cũng hiểu rõ.
Hôm qua họ áp giải rất nhiều bán yêu tới, thậm chí gia thần Nam phủ cũng đến luôn."
"Gia thần?" Bạch Ngôn Lê kinh ngạc.
Ở đây môt thời gian, y cũng hiểu sơ sơ rằng bọn chúng là những yêu quái thuộc đẳng cấp cao nhất ở Nam phủ.
Tuy nói thế lực của Nam phủ khổng lồ, nhưng số gia thần cũng không đông, chỉ có tám vị.
"Đúng vậy, hắn bắt Trường Hữu đại nhân đến." Thấy Bạch Ngôn Lê ngơ ngác, Bất Thắng mới sực nhớ ra, "À đúng rồi, ngươi là người bên ngoài nên không biết Trường Hữu đại nhân.
Trường Hữu đại nhân là đông đoàn trưởng của chúng ta."
Áo thành có bốn quân đoàn bán yêu chia theo các hướng.
Sauk hi thành thất thủ, dân chúng cũng không rõ tung tích của họ ra sao, chẳng ngờ.....!
"Nam phủ bắt được hai người lén đưa tin cho bán yêu.
Trường Hữu đại nhân...ngài ấy...." Cho đến bây giờ, Bất Thắng cũng không muốn tin cảnh tượng mình tận mắt trông thấy ngày hôm qua.
Gã đau lòng nói, "Ngài ấy đột nhiên phát điên, ăn thịt hai người kia ngay trước mặt bọn ta."

"Ăn thịt?" Bạch Ngôn Lê sửng sốt, "Bán yêu cũng ăn thịt người sao?"
"Bán yêu có ăn hay không ta không biết." Bất Thắng siết chặt tay, "Nhưng Trường Hữu đại nhân luôn bảo vệ chúng ta, ngài ấy sẽ không làm hại chúng ta.
Vậy mà hôm qua, ta tận mắt thấy ngài ấy giống như biến thành yêu quái...."
Bất Thắng không nói nổi nữa, Bạch Ngôn Lê cau mày, có thể tưởng tượng ra tình hình khi ấy.
"Chúng ta vẫn luôn tin tưởng ngài ấy, nhưng sau khi chứng kiến sự việc...." Bất Thắng do dự một hồi, vẫn quyết định nói ra, "Ngài ấy cũng như lũ yêu quái, không, thậm chí còn đáng ghê tởm hơn."
"Gia thần kia đã nói gì?" Bạch Ngôn Lê không kinh ngạc quá lâu, chỉ cau mày hỏi kỹ.
"Hắn nói trong cơ thể bán yêu dù sao cũng có nửa dòng máu yêu quái.
Con người thật ngu xuẩn khi tin tưởng chúng.
Để chung sống với con người, chúng vẫn luôn phải kìm nén dục vọng của bản thân, chứ thực ra trong tâm, bán yêu cũng như yêu quái, coi con người như đồ ăn."
"...." Bạch Ngôn Lê trầm mặc, bỗng nhiên nói, "Vậy là ngươi tin ư?"
"Ta?" Bất Thắng chẳng hiểu sao lại né tránh ánh mắt của Bạch Ngôn Lê, thấp giọng nói, "Trong lòng muốn tin tưởng Trường Hữu đại nhân, nhưng mà...."
"Nhưng ngươi cảm thấy lời yêu quái kia nói ra cũng không phải không có lý?" Bạch Ngôn Lê nhận thấy mình đang làm khó người ta, bèn thẳng thắng nói thay suy nghĩ của gã, "Đến một lúc nào đó ngươi rơi vào cảnh cùng đường, hay ngay cả khi không còn bị yêu quái uy hiếp nữa, ngươi cũng không muốn tin tưởng bán yêu vì thực ra chúng cũng có thể hại chúng ta?"
"Lẽ nào ngươi không nghĩ thế?" Bất Thắng cảm thấy như bị chỉ trích, bèn phản bác, "Bán yêu cũng có dòng máu và sức mạnh như yêu quái còn gì."
Đó chính là chỗ cao minh của lũ Nam phủ.
Đơn giản là gây xích mích hay bày kế ky gián thì chẳng có mấy kẻ bị lừa.
Nhưng bọn họ sử dụng thủ đoạn sắc bén cùng hình ảnh chân thực, phơi bày một sự thật trần trụi mà loài người và bán yêu đã quên mất lâu nay.
Đó là, bán yêu thực sự có thể mất kiểm soát.
Mới nghĩ tới đó, dù hiện tại không gặp thương tổn gì, nhưng một khi ngọn lửa nghi ngờ được nhen nhúm trong lòng con người thì chẳng bao lâu, toàn bộ con người và bán yêu đang trong cảnh sống khốn khó này sẽ sinh lòng cảnh giác lẫn nhau, không thể đoàn kết.
Bán yêu xưa nay vẫn luôn chịu trách nhiệm bảo vệ con người.
Do bị yêu quái áp bức, bọn họ gần gũi và đồng cảm với con người hơn, dù có phải trả giá bằng mồ hôi xương máu.
Nhưng bây giờ lại bị con người hoài nghi, thử hỏi họ sẽ không cảm thấy tổn thương ư?
"Bọn họ giết bán yêu trên đài." Bạch Ngôn Lê than thở, "Nhưng thực chất lại tàn phá trái tim những người bên dưới."
"Chúng ta đều hiểu." Dường như muốn bao biện cho mình, Bất Thắng cuối cùng vẫn nuốt những lời mình định nói vào trong, giọng điệu ủ rũ, "Nhưng không sao khống chế được suy nghĩ.
Hơn nữa hôm đó...." Trong mắt gã lại bốc lên lửa giận, "Chúng ta còn nhìn thấy bắc trưởng đoàn."
Sau khi thành thất thủ, yêu quái Nam phủ bêu đầu thị chúng rất nhiều nhân vật thuộc hàng lãnh tụ của Áo thành, trong đó có cả đầu của hai vị tây và nam trưởng đoàn.
Vốn dĩ.....dân chúng còn đang hy vọng hai vị đông bắc trưởng đoàn có thể dẫn quân về phản công.
Thế mà không ngờ, nhiều ngày qua đi, sự thật đau lòng đã phơi bày trước mắt.
Trái với điều mọi người tha thiết trông mong, đông trưởng đoàn đã sớm bị bắt làm tù binh, còn bắc trưởng đoàn thì là kẻ phản bội.
Một kẻ đứng trước mấy vạn dân mà phát cuồng ăn thịt người, một kẻ lại quang minh chính đại đứng về phe địch.
Bạch Ngôn Lê lại thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
Không chịu nổi nỗi u uất trong lòng, Bất Thắng chỉ lắc đầu nhắc khẽ, "Mấy ngày nay ngươi đừng có chạy lung tung nữa."
Mỗi lần Bạch Ngôn Lê lén cầm đồ ăn đi, Bất Thắng cũng biết y che giấu chuyện gì đó.
Nhưng thời điểm này, toàn bộ Áo thành đều trong tình trạng khẩn cấp.
Lũ yêu quái Nam phủ cũng vô cùng kỳ lạ, lang thang một mình dễ mất mạng như chơi.
"Được, ta biết rồi." Bạch Ngôn Lê đáp cho có lệ, nhìn người đi xa.
Y đợi một lúc cho đến khi yên tĩnh hẳn mà chạy đến chỗ của An Ổn.
Dọc đường đi, y nghĩ bụng có lẽ sau này không nên đến quá thường xuyên nữa, tránh bị người hay yêu quái khác phát hiện ra.
Chờ đến khi tới trước nhà An Ổn, y quan sát một lúc, thấy không có gì khác thường mới cẩn thận mò vào.
Giống như lúc trước, y vừa vào đã đóng cửa lại, ngồi xổm xuống đất, gõ ba lần lên ván gỗ.
An Ổn mau chóng thò đầu ra khỏi hầm, vui vẻ nói, "Ca ca đến rồi à?"
"Ừ, đệ ra đây đi." Bạch Ngôn Lê duỗi tay, kéo đứa nhỏ dưới hầm lên.
"Sau này ta không thể tới thường xuyên nữa, mấy ngày nay trong thành rất loạn." Mở cái túi ra, Bạch NGôn Lê nói với đứa bé.

"Được." An Ổn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, "Đệ ở một mình, sẽ ẩn nấp thật kỹ."
"Đệ vẽ giống lắm." Bạch Ngôn Lê không đành lòng làm đứa nhỏ thất vọng, bèn nói khéo, "Ta sẽ tiếp tục tìm kiếm, tin rằng cha mẹ đệ nhất định còn sống ở đâu đó trong thành.
Chỉ tiếc hiện giờ ta không được đi lại quá nhiều."
"Vâng." Cầm lấy cái bánh bao, An Ổn vừa định nói gì đó, căn phòng đóng kín ban đầu vốn chỉ có chút ánh sáng le lói, nhưng khi nó vừa ngẩng lên thì cửa phòng bỗng bị đá văng.
Ánh sáng bất ngờ ập tới khiến Bạch Ngôn Lê bất giác che đôi mắt.
"Ối chà!" Một yêu quái mặc y phục đen với mũ trùm mày đó hất mái tóc trước trán, cười nham hiểm, "Quả nhiên là che giấu một đứa bé."
Bạch Ngôn Lê quay lại, thấy một bầy yêu quái đứng chắn ngoài cửa, sắc mặt y bỗng chốc xanh mét.
"Ca ca...." An Ổn vội đứng lên, chạy đến bên cạnh y.
Bạch Ngôn Lê che chở cho nó, nhìn lũ yêu quái kia, không chút nao núng.
"Thủ hạ của Sư lão quỷ à?" Yêu quái kia có hình dạng như một nam nhân ba mươi tuổi, liếc mắt nhìn thẻ bài trước ngực Bạch Ngôn Lê, cười gằn, "To gan thật đấy."
"Ca ca...." An Ổn run rẩy, lần đầu tiên đối mặt với yêu quái ở khoảng cách gần như thế, dù có cứng cỏi đến đâu thì cũng phát run.
Bạch Ngôn Lê quay sang, mỉm cười nắm lấy tay nó, khẽ động viên, "Đừng sợ."
Yêu quái phất tay một cái, quay lưng bước ra ngoài làm động tác đứng chờ.
Bạch Ngôn Lê hít sâu, biết rõ lúc này thì run sợ hãy xin tha mạng đều vô ích.
Y nhắm mắt lại, ép bản thân thật bình tĩnh, kéo tay An Ổn ra khỏi căn phòng.
Trong mảnh sân không lớn lắm chỉ có hơn mười yêu quái, mà ngoài cổng là một người rất quen thuộc đang quỳ gối run lẩy bẩy không ngừng.
Khi thấy Ngũ Lục, Bạch Ngôn Lê có chút bất ngờ, nhưng liền sau đó là thất vọng.
Hôm ấy, Ngũ Lục không dám tham gia, y có thể hiểu được, nhưng lần kế tiếp gặp nhau lại là bị phản bội, y không có cách nào tha thứ.
Thấy y bước ra, Ngũ Lục ngẩng lên.
Chạm mắt y, gã bỗng như bị kích động, gào ầm lên, "Ngươi chớ trách ta, ta không sống nổi nữa!" Nước mắt giàn giụa, nam nhân tiếp tục khóc ròng, "Mỗi ngày làm việc quần quật từ sáng sớm đến tối, rồi từ tối đến hừng đông, ta còn chẳng được ăn no.
Mà vì không được ăn no nên không làm việc nổi, không làm việc nổi sẽ bị đòn đau.
Mấy ngày qua ta đã mệt tưởng chết rồi.
Ta muốn sống, Ngôn Lê, ta muốn sống tiếp! Ta không chịu nổi, thật sự không chịu nổi nữa!"
Hai tay ôm đầu, rõ ràng kẻ phản bội là gã, mà kẻ có vẻ đau đớn khổ sở cũng là gã.
Bạch Ngôn Lê không nhìn thêm nữa, quay về phía vị yêu quái thủ lĩnh đang ung dung xem kịch.
"Tiểu bằng hữu, tới đây nào." Nở nụ cười đểu cáng, yêu quái kia cúi xuống, vẫy tay với An Ổn.
An Ổn nhìn con ngươi màu đỏ của gã, vội nấp sau chân Bạch NGôn Lê.
"Ngươi đói rồi đúng không?" Yêu quái kia lập tức thay đổi vẻ mặt trông hiền lành hơn rất nhiều.
Gã chống tay lên đầu gối, khom lưng cười với An Ổn, "Đến đây.
Chỉ cần ngươi nghe lời thì ngày nào ta cũng cho ngươi đồ ăn ngon."
Bạch Ngôn Lê bước sang một bước, chặn ánh nhìn của yêu quái.
"Ngươi là cái thá gì?" Không thèm liếc mắt, yêu quái đó chỉ phất tay.
Bạch Ngôn Lê như bị đạp trúng bụng, cả người bay ra sau.
"Ca ca!" An Ổn kêu toáng lên, quay người định chạy đến chỗ Bạch Ngôn Lê nhưng chân bỗng bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Yêu quái kia đã đến sau lưng nó chỉ trong nháy mắt, túm cổ nó xách lên.
Lưng Bạch Ngôn Lê va vào ván gỗ rồi trượt xuống, một tay chống lên mặt đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
An ổn thấy thế càng khóc lóc vùng vẫy dữ dội hơn, "Ca ca, huynh sao rồi?"
"An ổn!" Bạch Ngôn Lê phải dốc hết sức mới chống thân lên được một chút, nhưng lại lập tức mềm nhũn ra.
Yêu quái kia ném An Ổn xuống đất, một tay chống nạnh ngăn cách hai người, giả vờ nhỏ nhẹ, "Sao phải trốn? Chỉ cần ngoan ngoãn đi ra, trong thành có nhiều đồ ăn ngon lắm."
"Ta không cần! Ngươi thả ca ca ra!"

"Y nuôi ngươi không uổng công nhỉ." Yêu quái liếc nhìn Bạch Ngôn Lê, dường như rất có hứng thú với An Ổn, "Vậy đi, ta rất thích trẻ con loài người.
Ta cho ngươi đồ ăn." Gã hất hàm một cái, yêu quái đứng bên cạnh nhanh chóng lấy ra một cái đĩa, bày trước mặt An Ổn."
"Ta không ăn! Ta không ăn!" An Ổn gào thét.
Yêu quái kia nở nụ cười hiền lành giả dối, chỉ vào miếng thịt luộc trên mâm, trở mặt gằn giọng.
"Ngươi không ăn thì ca ca ngươi phải chết!"
"..." An Ổn đang la hét bỗng nhiên ngây người ra, ánh mắt có chút sợ hãi.
Yêu quái kia cười, lại dụ dỗ, "Ta không thích những kẻ trái ý ta.
Nếu ngươi không ăn thì ta lập tức giết ca ca của ngươi." Dứt lời, gã liền đứng dậy.
"TA ăn!" Không ngăn được nước mắt giàn giụa, An Ổn sợ hãi đứng dậy, đên cạnh cái đĩa kia.
Nó nhặt lấy miếng thịt còn tỏa khói, định bỏ vào miệng cắn.
Bạch Ngôn Lê cắn răng nhịn đau lao tới, động tác đầu tiên là hất đổ cả cái đĩa.
An Ổn sững sờ, bị y túm lấy.
Bạch Ngôn Lê vững vàng che chở cho nó, vội nói, "Đừng ăn!"
"Ca ca?" An Ổn sợ yêu quái kia làm hại Bạch Ngôn Lê, "Không sao đâu, không có độc.
Thịt thơm lắm, đệ...."
"Đây là thịt gì?" Bạch Ngôn Lê trừng mắt nhìn yêu quái, không nghe đứa trẻ nói gì.
"Ồ?" Yêu quái kia rất ngạc nhiên trước sự nhạy bén của y, miễn cưỡng đáp, "Không phải các ngươi rất biết các vẫy đuôi lấy lòng sao? Có đồ để ăn là được rồi, cần gì biết mấy chuyện này."
"Chúng ta là người!" Đoán ra thịt đó là thịt gì, Bạch Ngôn Lê nghiến răng đầy căm hận, "Không phải lũ súc sinh các ngươi!"
"Ta bỗng nhiên đổi ý." Yêu quái kia chợt nở nụ cười hưng phấn một cách biến thái trước sự phản kháng của Bạch Ngôn Lê, "Nó thích ngươi như thế, chắc là muốn nuốt ngươi vào trong bụng luôn ấy chứ."
Nghe câu này, An Ổn đang vì lo lắng cho Bạch Ngôn Lê mà sẵn sàng ăn đĩa thịt kia bỗng nhiên chậm rãi cúi đầu, nhìn vào miếng thịt mình suýt ăn ban nãy, hai mắt đỏ lên, nôn khan một trận.
Thấy phản ứng của nó, lũ yêu quái càng cười hả hê.
Bạch Ngôn Lê lạnh lùng gằn từng tiếng, "Các ngươi sẽ gặp báo ứng!"
"Cái gì?" Đứng thẳng dậy, yêu quái tiến về phía trước, "Báo ứng? Chỉ dựa vào ngươi?"
"Phu quân ta rất lợi hại." Bạch Ngôn Lê một bước cũng không lùi, quả quyết nói, "Nam phủ các ngươi làm chuyện điên rồ như thế, còn đối xử với ta như thế, người ấy sẽ không tha một ai!"
"Ha ha ha!" Yêu quái kia dường như nghe được chuyện cười, dài giọng một cách khoa trương, "Thế phu quân ngươi là thứ gì?"
"Người ấy là đại yêu quái, không phải là nhân vật mà lũ thấp hèn hạ đẳng các ngươi có thể mạo phạm."
"Thế gọi hắn đến cứu ngươi đi." Yêu quái nghĩ Bạch Ngôn Lê điên rồi nên mới nói những lời hoang đường trước khi chết.
Gã duỗi dài tay về phía trước, định chộp lấy đầu y.
Bạch Ngôn Lê mặt không biến sắc, thẳng lưng đứng nguyên tại chỗ.
An Ổn sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng yêu quái kia vươn tay hồi lâu mà không mắt được họ, cảm thấy quái lạ, nó liền mở mắt ra.
Bạch Ngôn Lê trợn tròn hai mắt, miệng cũng không dám mở ra, vẻ mặt cực kỳ ngu ngốc.
Bị con dao găm màu đen cắm vào mắt trái, yêu quái kia đau đớn lui về phía sau.
Một yêu quái đứng cạnh thì bị chiếc lông chim tím ngắt đâm vào cổ họng, không thể động đậy.
Thương Phạt từ trên không trung nhẹ nhàng hạ xuống, quay lưng về phía Bạch Ngôn Lê, lạnh lùng nói, "Ngươi cho phép ngươi đem ta ra để thị uy như thế?"
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê sực tỉnh, định chạy đến giải thích, nhưng câu nói tiếp theo của Thương Phạt đã lọt vào tai, "Phải chém cho hoàng tráng vào."
"...." Bạch Ngôn Lê choáng váng một hồi, khàn giọng nghẹn ngào thưa, "Vâng ạ.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.