Nghe thấy lời của Thiểm Thiểm, tôi ngây người một chút, dừng việc trên tay lại, ngồi xổm xuống, ôm lấy nó, nghiêm túc nói: “Tống Duyên Minh là chị của mẹ, là chị sinh đôi.”
“Vậy sao?” Thiểm Thiểm chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt tò mò hỏi tôi: “Vậy, người này mặt giống y hệt mẹ sao?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Wow! Vậy con có thể gặp bác ấy không?” Thiểm Thiểm cực kì kích động.
Tôi hơi nhíu mày, lộ ra biểu cảm tiếc nuối, véo véo mặt nhỏ của Thiểm Thiểm, nghiêm túc nói với nó: “Chị của mẹ đi tới một nơi rất xa, rất lâu rồi không quay lại.”
“Vậy há chẳng phải không thể gặp bác ấy sao?” Thiểm Thiểm chu miệng, nhìn có vẻ không vui cho lắm.
Khi tôi đang nghĩ nói gì cho nó vui lên, phía sau, tiếng của Liễu Học Quân vọng tới, “Cậu chủ nhỏ, đến lúc ăn nhẹ rồi, hôm nay là bánh gato socola mà cậu thích nhất đó.”
“Tôi đến đây!”
Chỉ một giây sau, miệng nhỏ của Thiểm Thiểm lập tức cười trở lại, lộ ra hai hàm răng thẳng tắp.
Quay người liền ra khỏi cửa.
Thiểm Thiểm đi rồi, Lý Trọng Mạnh dựa vào cửa nói: “Anh cho rằng em sẽ không nói với nó những thứ này.”
Tôi lại ngồi vào ghế, vừa kiểm tra chiếc váy nhỏ mình làm, vừa nói: “Là người lớn, đương nhiên không thể lừa trẻ con.”
Hơn nữa, tôi cũng không muốn truyền ý kiến chủ qua của mình cho nó.
Thế giới của trẻ con rất đơn thuần trong sáng, tôi không muốn nó bị nhiễm bẩn chút nào từ tôi.
Rất nhanh, liền đến bữa tối.
Chúng tôi ăn một lúc, liền nghe điện thoại của Mưu Đạo Sinh, thầy nói với tôi: Thầy đến thành phố Vĩnh An rồi, cần lập tức biết địa chỉ nơi Mưu Lan Tích đang ở.
Không ngờ tốc độ của thầy nhanh như thế!
Sau khi tôi nói với thầy địa chỉ của bệnh viện Thánh Tâm, nhanh chóng bỏ đũa xuống chuẩn bị ra ngoài.
Lý Trọng Mạnh đi cùng với tôi.
Vì đi bệnh viện, chúng tôi liền không đưa Thiểm Thiểm đi cùng.
Xe vừa đến cổng bệnh viện Thánh Tâm, tôi liền nhìn thấy Mưu Đạo Sinh.
Ông già đứng ở đó, giữa trời đông, chỉ mặc một áo khoác mỏng, bên dưới là một chiếc quần đơn.
Bộ quần áo này ở thị trấn Tô thì vừa đẹp, nhưng ở thành phố Vĩnh An, thì cực kì lạnh.
Tôi nhanh chóng xuống xe, kéo Mưu Đạo Sinh lên xe, nhịn không được nói, “Vì sao mặc ít như vậy đã tới? Vẫn may mấy ngày nay thời tiết tốt, nếu gặp phải trời mưa, thầy biết làm sao?”
Mưu Đạo Sinh xoa xoa cánh tay, hoàn toàn không để tâm nói: “Ai dà, quần áo dày đều không biết để đâu rồi, làm gì có thời gian tìm.” Nói xong, lại hỏi tôi, “Lan Tích đâu?”
“Rất nhanh sẽ tới.” Lý Trọng Mạnh trả lời.
Mưu Đạo Sinh vừa nghe, liền yên tâm.
Xe đi thẳng tới hầm để xe trung tâm hồi phục, Lý Trọng Mạnh dẫn chúng tôi vào thang máy, trong thang máy, tôi phát hiện Mưu Đạo Sinh cực kì căng thẳng.
Ông không ngừng chỉnh lại quần áo, đầu tóc, cuối cùng còn lấy điện thoại soi mặt mình, vuốt lại lông mày, tự mình nói một câu: “Haizz, tôi già rồi đúng không?”
Nhìn ông như vậy, trong lòng tôi khẽ mừng, vẫn may ông không nhìn thấy bộ dáng Mưu Lan Tích lúc còn ở bệnh viện Lục Châu.
Nếu không, sợ là Mưu Đạo Sinh sẽ phá dỡ bệnh viện đó mất.
Rất nhanh liền tới tầng bệnh của Mưu Lan Tích, lúc chúng tôi tới, vừa hay có một y tá đi từ trong ra, nhìn thấy chúng tôi, liền cung kính chào Lý Trọng Mạnh trước, “Viện trưởng Lý.”
“Ừ.” Lý Trọng Mạnh gật đầu, lại hỏi, “Dì Mưu thế nào rồi?”
Sau khi đến bệnh viện Thánh Tâm, Lý Trọng Mạnh đăng kí tên cho mẹ tôi là Mưu Lan Tích.
Tôi không có ý kiến, bởi vì, nhà họ Thời sớm đã không coi bà là người nhà.
Y tá trả lời, “Bệnh nhân đã ngủ rồi, tôi vừa đo nhiệt độ cơ thể, rất bình thường, buổi chiều chúng tôi đã kiểm tra cho bà, suy dinh dưỡng trầm trọng, hai mắt đều bị đục tinh thể nhẹ, trong người còn có kí sinh trùng nghiêm trọng, hơn nữa…”
Y tá đứng ở đó, nói một lượt tình hình của Mưu Lan Tích.
Mưu Đạo Sinh ở bên nghe tất cả những điều này, vẻ mặt ngưng trọng.
“Chúng tôi có thể vào thăm một chút không?” Lý Trọng Mạnh hỏi.
“Có thể, chỉ là bệnh nhân đã ngủ rồi, vì tình hình của bệnh nhân không quá ổn định, vì thế mong mọi người cố gắng đừng làm bà tỉnh.”
Nếu đổi lại là người khác, khẳng định là không thể thăm bệnh.
Nhưng người đưa ra yêu cầu là Lý Trọng Mạnh, y tá khẳng định không có gan dám ngăn cản.
Y tá nói xong, xoay người giúp chúng tôi mở cửa.
Trong phòng bệnh đèn đã tắt.
Vì là phòng độc lập, tôi kéo Lý Trọng Mạnh, nói với Mưu Đạo Sinh, “Thầy, mẹ tôi ở bên trong, thầy tự mình vào đi, nhớ là đừng làm bà ấy tỉnh, sau này mỗi ngày thầy đều có thể đến thăm bà.”
Mưu Đạo Sinh gật gật đầu.
Rón ra rón rén, liền đi vào phòng ngủ.
Tôi đứng ở cửa, mượn ánh sáng từ hành lang, nhìn Mưu Đạo Sinh đứng ở một bên, thấy tay Mưu Lan Tích duỗi ra khỏi chăn, liền đặt tay bà vào trong, kéo chăn đắp lên, lại đứng đó một lúc, mới xoay người đi ra.
Lúc đi ra, bao năm rồi tôi không thấy nước mắt của Mưu Đạo Sinh, lúc này đôi mắt thầy tràn đầy nước mắt.
Tôi lấy giấy từ trong túi ra đưa cho thầy.
Chờ chúng tôi đều ra khỏi phòng bệnh, Mưu Đạo Sinh lấy giấy lau nước mắt, sau đó trực tiếp nắm lấy hai tay tôi, kích động nói, “Tiểu Điệp, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã tìm thấy bà ấy.”
Tôi ngây người, nhanh chóng lắc đầu, “Bà ấy là mẹ tôi, tôi vốn cũng nên tìm bà ấy.”
“Bà ấy gầy như thế, lại nhiều bệnh như vậy. xem ra mấy năm qua đã chịu nhiều vất vả, may là các người tìm được bà ấy, nếu không… nếu không tôi thấy bà ấy sẽ không sống được bao lâu nữa.” Mưu Đạo Sinh nắm lấy tay tôi, hai tay không ngừng run rẩy.
Lý Trọng Mạnh đứng sau tôi, không nói một lời.
Cho tới sau khi thăm xong, Lý Trọng Mạnh mới chào hỏi trước mọi người ở đây, sau này, Mưu Đạo Sinh có quyền thăm bệnh 24/24 giờ.
Sau đó, chúng tôi đưa Mưu Đạo Sinh tới căn nhà đã chuẩn bị trước, căn nhà này ở trong trung tâm hồi phục bệnh viện Thánh Tâm, chỉ cách phòng của Mưu Lan Tích vài tầng.
Lần này Mưu Đạo Sinh vội vội vàng vàng tới, không mang gì cả, chỉ là lúc chúng tôi đi vào, lại phát hiện trong nhà có một tủ quần áo, bên trên treo rất nhiều quần áo nam ngay ngắn thẳng hàng, hơn nữa, phong cách phần lớn đều là thoải mái thư thái, là phong cách mà Mưu Đạo Sinh thích.
Ở một bên, còn có vật dụng sinh hoạt đơn giản, dép đi trong nhà…
Lúc đầu tôi còn đang choáng vàng, Mưu Đạo Sinh đã xoay người nói với Lý Trọng Mạnh, “Trọng Mạnh, cậu tốn tâm tư rồi.”
“Không sao.” Trên mặt Lý Trọng Mạnh cười nhẹ, “Tôi biết ông sẽ vội vàng đến thành phố Vĩnh An, có lẽ sẽ không mang theo đồ, vì thế tiện thể bảo cấp dưới chuẩn bị một chút, nếu có chỗ không thích hợp, hãy nói với tôi, tôi lại sai người chuẩn bị.”
“Không cần không cần, những thứ khác tôi tự mua là được.” Mưu Đạo Sinh khua khua tay.
Chờ chúng tôi ra khỏi căn hộ của Mưu Đạo Sinh, tôi mới nhìn về phía Lý Trọng Mạnh, có chút khó mà tin nổi nói, “Anh quá lợi hại rồi, đến những thứ này cũng nghĩ tới.”