Thay Chị Lấy Chồng

Chương 364: Tức nước vỡ bờ




Lý Trọng Mạnh cất điện thoại vào trong túi, nhìn tôi, lắc lắc đầu, “Không có, anh tôi đã gọi điện liên lạc với viện trưởng bệnh viện Lục Châu, ông ta nói đó là chuyện của 30 năm trước rồi, lúc đó máy tính không phát triển, hơn nữa người kia cũng đóng bằng tiền mặt, vì thế căn bản không có cách nào tra ra là ai.”
“Tiền mặt?” Tôi không khỏi cảm thấy có chút khó mà tin nổi, “Y tá kia nói, người này đóng một lúc 50 năm, 50 năm tiền viện phí cộng với các loại phí linh tinh khác, cho dù là 30 năm trước, cũng phải 3 tỉ rưỡi, lúc đó lấy ra nhiều tiền như thế…”
Tôi càng cảm thấy, người này không hề đơn giản.
Lý Trọng Mạnh nghe tôi nói, biểu cảm không có chút thay đổi, gật gật đầu, “Anh đoán, nếu như người này không làm ăn thất bại, vậy bây giờ có lẽ cũng là một nhân vật có máu mặt ở thành phố Vĩnh An.”
Không có ai sẽ vô duyên vô cớ đóng tiền cho mẹ tôi.
Trừ 2 trường hợp, giống như Lý Hào Kiệt từng nói, một người đối xử tốt với một người, hoặc là vì tình cảm, hoặc là vì lợi ích.
Mẹ tôi lúc đó đã điên rồi, bị đưa tới đây, việc mà người đóng tiền này làm, khiến thân phận của ông ta tập trung tại một điểm.
Đó chính là ba ruột của tôi.
Tôi cụp mắt, suy tư một lúc, nói, “Hay là thôi đi, người này thực ra không dễ tìm đến thế.”
Năm đó lúc mẹ tôi đi vẫn khỏe mạnh, lúc về nhà họ Thời lại thần trí không minh mẫn.
Nhà họ Thời bế con đi không phải là đầu sỏ ép mẹ tôi triệt để phát điên sao?
Hơn nữa, tức nước vỡ bờ.
Thứ thật sự kích thích mẹ tôi, có lẽ là do mẹ tôi rời xa Thừa Huyền Bình, và những ngày tháng ở bên ba ruột của tôi.
Hơn nữa, ông rõ ràng biết mẹ tôi bị đưa tới đây sẽ có kết cục thế nào, lại không lo không hỏi, chỉ là đóng phí 50 năm rồi rời đi.
Người này, sợ là lòng dạ sắt đá.
Người ba như vậy, biết và không biết, đâu có gì khác nhau.
Lý Trọng Mạnh và tôi suy đoán giống nhau, anh ta duỗi tay, ôm tôi vào lòng, bàn tay ấm nóng nhẹ vỗ lưng tôi, nói: “Được, nghe lời em, sau này, anh và em cùng nhau chăm sóc mẹ của em, nửa đời trước của bà khổ như thế, nửa đời sau chúng ta nên đối tốt với bà.”
Lời Lý Trọng Mạnh làm lòng tôi ấm áp.
Người đàn ông này lại một lần nữa nói đúng ý tôi, tôi bị anh ta ôm vào lòng, nghe lời anh ta nói, trong lòng lại nghĩ, chỉ dựa vào điểm này, có lẽ, tôi nên cùng anh ta bên nhau cả đời.
Lúc này, Lý Trọng Mạnh đang ôm tôi lại nói tiếp: “Sau này, lúc nào em cũng có thể đến đây thăm bà ấy, vừa rồi không phải nói muốn tìm giáo viên sao? Anh sẽ tìm một bác sĩ tâm lí đảm nhiệm giáo viên, chờ tình trạng của bà ấy tốt một chút, anh sẽ mua một căn ở khu nhà, để bà ấy ở bên cạnh chúng ta, như vậy, Thiểm Thiểm có thể thường xuyên đi thăm bà ấy.”
“Cảm ơn anh.” Tôi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lý Trọng Mạnh trước mắt.
Nhất thời trong lòng phức tạp không nói nên lời.
Lúc trước, tôi còn nghĩ tôi yêu Lý Hào Kiệt, tôi còn đợi anh quay lại.
Thế nhưng, lời của Lý Trọng Mạnh lại khiến tôi dao động.
Có lúc, tôi thật sự hận bản thân như này.
Lý Trọng Mạnh hơi cúi người, hôn lên trán tôi: “Em là vợ của anh, vì em làm chuyện gì anh cũng cam tâm tình nguyện.”
——
Rời khỏi bệnh viện, tôi ở trên xe của Lý Trọng Mạnh, gọi điện cho Mưu Đạo Sinh.
Khi tôi nói chuyện này cho Mưu Đạo Sinh, thầy ở trong điện thoại trầm mặc vài giây, rồi nói: “Giờ tôi mua vé qua đó.”
Thầy nói như vậy, tôi không hề có chút ngoài ý muốn nào.
Đây mới là Mưu Đạo Sinh.
Tiếng của Mưu Đạo Sinh có vẻ lớn, trong xe lại khá yên tĩnh, Lý Trọng Mạnh dường như nghe thấy, liếc mắt nhìn tôi: “Ông Mưu muốn đến sao?”
Tôi gật gật đầu.
Anh ta lập tức nói, “Vậy anh sắp xếp cho ông ấy một phòng ở tầng thăm viếng của trung tâm hồi phục.”
“Vâng, làm phiền anh rồi.”
Đối với sự tỉ mỉ của Lý Trọng Mạnh, lòng tôi rất cảm kích.
Xe chạy thẳng về nhà, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói với Lý Trọng Mạnh, “Anh có thể đưa em đi một nơi không?”
“Được, có thể.” Lý Trọng Mạnh gật đầu.
Tôi tìm một địa chỉ ở trên mạng gửi cho anh.
Lý Trọng Mạnh lập tức quay đầu xe, đi đến chỗ tôi gửi.
Lúc xe quay đầu, tay anh ta nhấc lên, dường như có chút không vui nói với tôi, “Về sau muốn đi đâu liền trực tiếp nói với anh, không cần hỏi có thể hay không, với em, anh lúc nào cũng có thời gian.”
Tôi gật đầu, rồi mới nói với anh đi đâu.
Đây là một chợ tơ lụa bán vải thủ công.
Giờ là Tết, tôi không phải rất chắc chắn họ sẽ mở cửa, liền muốn đi thử xem sao.
Xe rất nhanh liền tới cửa khu chợ này.
Khu chợ mở cửa, khi chúng tôi đi vào, bên trong còn rất vắng vẻ, phần lớn cửa hàng đều không mở cửa.
Tôi không cam lòng, đi từ tầng 1 lên tầng 2, rồi lại lên tầng 3.
Cuối cùng, cả 3 tầng chỉ có một hai cửa hàng mở cửa.
Sau khi tôi vào trong, mua một máy may nhỏ, còn có một chút vải, đường viền hoa…
Chờ mua đủ rồi, Lý Trọng Mạnh giúp tôi cầm máy may, tôi ôm vải, liền cùng anh ta ra ngoài.
Anh ta dường như không nén nổi sự tò mò, hỏi tôi: “Những thứ này, là dùng để làm gì?”
Mỗi loại vải tôi chỉ mua nhiều nhất 1 mét.
Đường viền hoa cũng vậy.
Cuối cùng còn thu một ít vải vụn còn thừa của cửa hàng.
Tôi lại thần thần bí bí nói, “Rất nhanh rồi anh sẽ biết.”
Về tới nhà, tôi chọn nửa này, cuối cùng quyết định chuyển bàn sách từ thư phòng sang phòng ngủ, sau đó đặt máy may nhỏ lên trên.
Tôi muốn làm cho 2 con búp bê của Mưu Lan Tích vài bộ quần áo, như vậy, có lẽ sẽ càng dễ thân cận với bà hơn.
Từ nhỏ tới lớn, tôi dường như chưa từng cảm nhận được sự quan tâm của mẹ, lúc lên đại học vào nhà họ Tống, thái độ của Phan Ngọc đối với tôi, bây giờ nghĩ lại, thật sự là chán ghét đến không thể chán ghét hơn.
Bây giờ, lần đầu tiên tôi gặp được mẹ ruột của mình.
Cho dù thần trí không minh mẫn, thế nhưng, khi nhìn thấy sự yêu thương che chở mà Mưu Lan Tích dành cho 2 con búp bê, tôi liền biết, bà nhất định là một người mẹ tốt.
Tôi tìm ảnh trên mạng trước, sau đó đại khái tự mình làm một chút, Thiểm Thiểm thì chơi ở bên cạnh.
Lý Trọng Mạnh cũng đứng ở bên nhìn.
Vài lần đầu tôi đều thất bại, sau 7 – 8 lần, tôi cuối cùng cũng làm ra một bộ váy nhỏ không quá hài hòa, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn được.
Lý Trọng Mạnh cuối cùng đứng lên từ sofa trong phòng ngủ, lắc đầu nói: “Không ngờ em còn có thể làm quần áo.”
Tôi có chút xấu hổ: “Phải đó, lúc trước Tống Duyên Minh thường không ở trường, chị ta thường bảo em đi học hộ, thực ra môn chuyên ngành em cũng giúp chị ta một chút, chỉ là học một chút, em cũng không ngờ, sẽ có một ngày dùng tới.”
Lý Trọng Mạnh đứng ở một bên nghe tôi nói, nhìn có vẻ đăm chiêu.
Thiểm Thiểm đang chơi ở bên cạnh nghe thấy, đột nhiên hỏi tôi: “Mẹ ơi, Tống Duyên Minh là ai? Là bạn thân của mẹ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.