Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 473: Bất lợi chiến cục




Trương Ngạo Tuyết trầm trọng gật đầu:
- Nơi này địa hình phức tạp, cây cối cỏ dại mọc thành bụi, đối với chúng ta cực kỳ bất lợi. Tỷ dự tính rời khỏi nơi đây trước tìm một nơi bằng phẳng, rồi mới đọ sức với kẻ địch âm hiểm.
- Đã như vậy chúng ta hãy mau rời đi thôi! - Vừa nói Lâm Vân Phong vừa phi thân đứng dậy, dưới sự bao phủ của kiếm khí của Trương Ngạo Tuyết bay thẳng về phương xa.
Giữa không trung, một tiếng cười lạnh quái dị truyền đến. Âm thanh cực kỳ âm sâm đó khó mà phân biệt được là nam hay nữ, làm Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong khi nghe thấy trong lòng đều cảm thấy bất diệu.
Mục quang nhìn quanh, hai người vừa phi hành vừa xem xét tình hình bốn phía. Một luồng khí âm hàn rất nhanh đã xuất hiện bên cạnh bọn họ, nhưng lại không hề thấy một bóng người nào. Tất cả lộ ra một vẻ quỷ dị kì quái.
Trương Ngạo Tuyết lập tức vung kiếm chém vào dòng khí lưu âm hàn đó, còn tay trái thì nhấc Lâm Vân Phong lên. Thân thể nàng đột nhiên gia tăng tốc độ, nhằm thoát khỏi sự tập kích như âm hồn bất tán của địch nhân. Nhưng chính vào lúc này, tên địch nhân luôn ẩn tàng bất hiện đó lại đột nhiên hiện thân, chỉ thấy mười hai đạo nhân ảnh từ những góc độ khác nhau, dùng những phương thức khác nhau ngắm vào Trương Ngạo Tuyết mà phát động tập kích.
Giữa không trung, những thân ảnh đan vào nhau hình thành nên một trận pháp, rồi theo sự vận chuyển của trận này mà phát động những đợt công kích liên miên bất tuyệt. Các quang hoa đan xen với nhau thành lưới võng, bao phủ phía trên Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong.
Nhãn thần của Trương Ngạo Tuyết chợt biến đổi, nàng quát nhẹ một tiếng tay trái nhanh chóng buông Lâm Vân Phong ra, trên tay phải thần kiếm tử quang bạo trướng. Một con tử long từ thần kiếm bay ra, dưới sự khống chế của Trương Ngạo Tuyết ngẩng mặt lên trời gầm lên một tiếng. Tiếp đó, thân thể của Trương Ngạo Tuyết trong thoáng chốc đã huyễn hóa thành tám đạo thân ảnh, dùng cửu cung phương vị bảo vệ Lâm Vân Phong tại trung ương. Tám người tám kiếm sáng chói lên, những kiếm trụ bắn ra ngoài hình thành nên một tinh cầu phát quang, chống đỡ tất cả mọi công kích.
Trên bầu trời mây gió rung động, bóng người đan xen. Địch nhân thần bí và Trương Ngạo Tuyết triển khai một trường giao chiến kịch liệt, song phương ngươi tới ta đi không hề nhường nhịn, ánh sáng rực rỡ phát ra từ những va chạm tỏa ra đầy trời, làm tăng thêm mấy phần màu sắc cho bức tranh đơn điệu này. Sấm chớp rền vang, những dòng khí lưu mạnh mẽ gầm rít phá không, hình thành nên các cột gió thốc về bốn phía. Cả bãi chiến trường quang hoa tán loạn, những luồng kình phong sắc bén như đao kiếm xuất ra liên miên.
Túm được thân ảnh vừa vụt qua, Trương Ngạo Tuyết muốn nhìn rõ xem địch nhân bí mật kia rút cuộc là ai. Kết quả khiến nàng không khỏi kinh ngạc, bởi vì nhân ảnh này căn bản không phải là thực thể mà chỉ là một hình dạng có đầy đủ các bộ phận cơ bản, không nhìn ra được mặt mũi gì cả.
Thu hồi tâm niệm, Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng quát:
- Ngươi lại đánh lén một lần nữa. Đến cùng là có mục đích gì, tại sao không thẳng thắn ra mặt?
Âm sâm cười một cái, hư ảnh đó khẽ chớp động rồi nói:
- Mục đích rất đơn giản, chính là giết chết ngươi và Lâm Vân Phong. Đến lúc cần ta sẽ đem đầu các ngươi đi gặp một người. Hắc hắc…
Trong lúc tràng cười còn chưa dứt, trận thế ban nãy đột nhiên thu lại, một lực lượng thôn phệ cường đại làm cho Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong chấn động, thân thể lập tức bị bó chặt lấy, trong lòng như có một cỗ áp lực đè xuống.
Phân tích uy lực của trận pháp, Trương Ngạo Tuyết trong lòng trầm xuống. Nàng hiểu rằng với tình hình của mình lúc này mà muốn cường hành đột phá là cực kỳ khó khăn, nhưng nếu cứ giằng co như thế này, một khi uy lực của trận pháp đạt đến cực hạn, lúc đó dù có muốn phản kích e là đã muộn.
Trương Ngạo Tuyết cân nhắc lợi hại một hồi rồi quyết tâm đánh cuộc. Nàng từ từ thu tử long trên đầu lại, thần kiếm trong tay tự động bay lên không, tử quang toàn thân ẩn đi hồng quang lấp lánh, trên bờ vực nguy hiểm nàng lại phát động Cửu Thiên Hồng Liên một lần nữa, dùng pháp quyết chí cường mà tranh thắng bại.
Hồng liên vừa hiện hỏa diệm đã vụt lên, Cửu Thiên Hồng Liên từ trong tay phải của nàng bay lên, theo gió vươn ra, trong khoảnh khắc đã dài đến ba trượng. Trong lúc quay tròn múa lượn, nhụy hoa phóng ra một ánh sáng chói lọi, những luồng liệt diễm nối tiếp nhau hình thành một luồng sáng, nhằm đúng vào lúc trận pháp kia cường thịnh nhất thì tấn công.
Trên trời kỳ cảnh hiện lên, một đóa liên hoa hình ngọn lửa phát ra một cột sáng chói mắt, cùng với tinh vân ám lục sắc đang thu thập năng lượng từ bốn phía va chạm với nhau, nơi giao nhau đột nhiên phát xuất ra một đóa phích lịch hỏa hoa, hai bên ập vào nhau rồi cùng tan ra.
Trong khi đối kháng, Trương Ngạo Tuyết toàn thân khí lực đại tăng, chân nguyên trong người không ngừng cuồn cuộn đổ ra để duy trì thế công của đóa cửu thiên hồng liên đó. Đối diện, hư ảnh đó thân ảnh trùng điệp, mười hai đạo huyễn ảnh hợp lại làm một, tập trung toàn bộ lực lượng, thôi động trận pháp vô danh hòng toàn lực thu thập. Thời gian trôi qua trong sự giằng co của hai bên. Trương Ngạo Tuyết sắc mặt tái nhợt, thân thể bắt đầu lay động kịch liệt, ám lục sắc tinh vân bốn phía bắt đầu biến thành màu hồng.
Kêu to một tiếng, hư ảnh đó tức giận gầm lên:
- Tốt, coi như ngươi lợi hại, để ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!
Lời vừa nói xong thì trận pháp đã tan ra, hư ảnh cũng tiêu thất theo đó.
Trương Ngạo Tuyết đáp xuống mặt đất, vừa thở dốc vừa khống chế thần kiếm trên đỉnh đầu xoay tròn phát ra từng đạo tử quang, hình thành nên một kết giới phòng ngự, bảo vệ cho bản thân và Lâm Vân Phong.
Liếc mắt nhìn Lâm Vân Phong, Trương Ngạo Tuyết thần sắc ngưng trọng:
- Xem ra hôm nay chúng ta đã gặp phải đối thủ rồi. Kẻ này thần bí quỷ dị, tu vi lại mạnh mẽ, chỉ sợ chúng ta không dễ thoát được.
Lâm Vân Phong nhìn ra bốn phía rồi bình tĩnh nói:
- Sư tỷ đừng sốt ruột, đã đến nước này chúng ta nhất thiết phải bình tĩnh. Vừa rồi đệ đã dành thời giờ cẩn thận suy nghĩ một hồi, người này có thể ẩn tàng khí tức cũng không ngoài hai phương pháp, thứ nhất là hắn ta biết Ngũ Hành độn thuật, thứ hai là hắn ta có thần vật tương trợ. Cứ nói đến khả năng thứ nhất trước, cái được gọi là Ngũ Hành Độn thuật chủ yếu là dùng thổ độn, mộc độn, thủy độn là chính, kim độn và hỏa độn thường ít hơn. Nếu đối phương tinh thông thuật này, như vậy hắn tất nhiên là lấy thổ độn, mộc độn làm chủ, mượn thảo mộc để che đậy thân thể, phát động tấn công bất ngờ. Còn trong khả năng thứ hai… cái đó thì khó đoán rồi.
Trương Ngạo Tuyết nghe xong ánh mắt liền quét qua cây cỏ núi đá xung quanh rồi hỏi lại:
- Ý của đệ là chỉ cần gần đây có cây cỏ tồn tại là hắn cỏ thể thi triển mộc độn, có đất đai ở đây là hắn có thể thi triển thổ độn hay sao? Nếu tỷ hủy diệt cây cỏ xung quanh hắn sẽ vô pháp ẩn tàng thân thể nữa phải không?
Lâm Vân Phong gật đầu nói:
- Tuy không thể khẳng định, nhưng nếu làm như vậy cũng có những tác dụng nhất định.
Sau khi hiểu rõ, Trương Ngạo Tuyết quát nhẹ một tiếng, Tử Ảnh Thần Kiếm trên đỉnh đầu như rồng, lượn bay lên cao, khi đã đủ cao luồng tử mang chói mắt liền bắn ra như mưa, theo sự xoay chuyển của thân kiếm mà chói lọi khắp nơi, sản sinh ra một cơn bão tử sắc khổng lồ, thôn phệ vạn vật tứ phương.
Giờ khắc này, Tử Ảnh Thần Kiếm phát ra uy lực độc hữu của nó, luồng khí lưu xoay chuyển giống hệt như một hắc động như hút lấy cả thiên địa. Chỉ một lúc sau, hoa cỏ cây cối đều bật tung hết cả đất đá ra mà bay lên, dưới vòng xoáy của cơn bão liền biến thành những hạt cát bụi nhỏ bé.
Quang cảnh này duy trì một hồi lâu, cuối cùng thần kiếm chậm rãi đáp xuống. Trương Ngạo Tuyết nhìn ra bốn phía, tất cả hoa cỏ cây cối trong vòng năm chục trượng đều đã không còn lưu lại trên mặt đất, còn có chỗ nào có thể ẩn mình nữa đây? Vừa nghĩ vừa di chuyển mục quang, Trương Ngạo Tuyết mang chân nguyên khóa chặt khu vực này, thừa cơ hấp thụ những linh khí yếu ớt ít ỏi trong không khí nhằm tăng nhanh tốc độ hồi phục chân nguyên.
Trên không trung, ánh mặt trời chói trang dần nóng rực lên, một trận gió nhẹ thổi qua, ẩn trong đó như có tiếng quỷ rít ghê rợn, làm đại địa dưới ánh mặt trời sáng chói bị một tầng khí âm sâm bao phủ. Trương Ngạo Tuyết trở người, mục quang quét qua một lượt nhưng không hề thấy gì, dù vậy nàng vẫn có thể cảm giác được nơi hư vô nào đó dường như có người đang nhìn mình. Nhãn thần vô hình đó vô cùng lãnh khốc, mang theo thù hận băng hàn khắc côt ghi tâm, làm trong lòng nàng dấy lên một nỗi kinh hoàng sợ hãi.
Cảm giác đó đột nhiên nhoáng lên một cái rồi tiêu thất, Trương Ngạo Tuyết vội vàng chuyển người, mục quang tìm tòi bòng người vừa mất đi kia, sắc mặt trầm trọng dị thường. Trương Ngạo Tuyết mục quang chợt dừng lại, nhìn về phía chân trời, nhãn thần lộ vẻ tang thương. Tiếp đó tay phải nàng bắt quyết, miệng nhẹ nhàng hô lên một tiếng, Tử Ảnh Thần Kiếm trên đỉnh đầu bắt đầu chuyển động theo quỹ đạo.
Ban đầu, mỗi lần thần kiếm xoay một vòng là lại phát ra một vầng tử quang, giống như làn sóng đổ ào ra ngoài, nhưng khi tốc độ xoay chuyển của thần kiếm đạt đến một giới hạn nhất định, tử quang xung quanh bắt đầu tự động thu hồi lại, hóa thành một đám tử vân nhàn nhạt hội tụ lại xung quanh thần kiếm.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào thần kiếm, trong mắt Trương Ngạo Tuyết lộ ra một tia kỳ vọng. Thần kiếm này của bản thân được gọi là Tử Ảnh, đã ngầm ẩn chứa hàm ý có thể tìm ra sự vật ẩn tàng, lần này có tìm thấy địch nhân hay không chính là phải xem biểu hiện của nó thế nào.
Trong lúc này, thần kiếm đang xoay tròn bắt đầu giảm tốc, nhưng những đám mây tử sắc xung quanh lại phát sinh biến hóa, biến thành một la bàn hình bát quái. Một chiếc kim tử hồng sắc cứ trái phải di động liên tục, cuối cùng chỉ về bên trái của Trương Ngạo Tuyết rồi không động đậy gì nữa.
Nghiêng người nhìn theo hướng kim chỉ, một khối đá xanh không hề bắt mắt nằm ở xa ba chục trượng đập vào mắt Trương Ngạo Tuyết. Mục quang tập trung lại, Trương Ngạo Tuyết tuy không hề nhìn thấy gì, nhưng cái kim của la bàn trên không đó lại lập tức chuyển động, hiển nhiên địch nhân ẩn tàng trong tảng đá đó đã nhận ra có điều không ổn nên đã thay đổi vị trí.
Cười lạnh dò xét một hồi, Trương Ngạo Tuyết quát lên:
- Đã trốn tránh cả nửa ngày, ngươi cũng nên hiện thân rồi đấy. Tử Ảnh thiên địa, kiếm phá trời xanh!
Trương Ngạo Tuyết ra lệnh một tiếng, thần kiếm trên không trung lập tức phân tán quang ảnh, trong khoảnh khắc một đã hóa thành nghìn vạn, không thể đếm rõ được số kiếm phân bố trong vòng trăm trượng. Tiếp đó ý thức của Trương Ngạo Tuyết liền phát động một đợt tấn công mãnh liệt, thần kiếm bỗng dưng phát huy ra được uy lực trước nay chưa từng có. Cả thân kiếm chấn động không ngừng, tử mang chói mắt hơn cả ánh thái dương, giống hệt như một linh hồn đã ngủ say cả trăm nghìn năm giờ đột nhiên thức tỉnh.
Kinh hỉ nhìn chuyện vừa xảy ra, Lâm Vân Phong tự nói với mình:
- Ta thật là ngốc a, quên mất rằng thần kiếm của sư tỷ có thể phát hiện kẻ địch, sớm biết thế này thì đã không cần phải khổ sở như vậy rồi.
Nói xong quay đầu lại nhìn về phía Trương Ngạo Tuyết, trên mặt Lâm Vân Phong nở ra một nụ cười méo xệch. Thì ra Trương Ngạo Tuyết lúc này sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy xuống khuôn mặt thanh tú như mưa, thân thể thon thả khẽ run rẩy, tình huống thập phần bất diệu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Suy tư một lúc, Lâm Vân Phong đã hiểu được chuyện gì xảy ra, cái gọi là thần kiếm phát uy, kì thực đều là kết quả của việc Trương Ngạo Tuyết toàn lực thôi động. Nếu không có ý chí kiên định cộng với chân nguyên thâm hậu của nàng duy trì, thần kiếm có thần hơn nữa cũng uổng công mà thôi.
Lại nói Tử Ảnh Thần Kiếm vừa xuất, cao thủ thần bí luôn ẩn tàng lập tức không còn chỗ để trốn. Thân thể hắn hóa thành một quang cầu ám lục sắc, xoay tròn trong sự bao vây của tử sắc kiếm mang, không ngừng xoay chuyển di động, tránh khỏi sự truy tung của thần kiếm.
Nhìn quang cầu chuyển động nhanh như vậy, Trương Ngạo Tuyết tập trung ý chí dĩ thần ngự kiếm. Ngàn vạn thanh kiếm mang theo chí thánh chi khí thu lại, tử sắc quang hoa dung hợp lại với nhau hình thành nên một đạo kết giới vây chặt địch nhân vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.