Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 472: Thần bí địch nhân




Nhìn hai ngọn thanh quang trúc trượng, sắc mặt Trương Ngạo Tuyết trầm xuống. Bản thân nàng vừa liên tiếp chiến đấu, chân nguyên trong người đã sớm tiêu hao rất nhiều, lúc này chỉ còn lại sáu thành tu vi, đối diện với một kích chí cường này ít nhiều cũng có chút lo sợ. Tay phải xoay một cái, Trương Ngạo Tuyết kiếm phá đám tử vân, tức giận lao ra, mắt hướng thẳng đến ngọn thanh trúc thứ nhất. Hai tay theo sau bắt quyết, toàn thân hỏa diệm đột hiện, cửu thiên hồng liên chi lực trong người hóa thành chân nguyên. Dưới sự thúc động của nàng, chân nguyên lực hình thành nên một đóa hồng hoa óng ánh, tâm của nhụy hoa bắn ra hào quang, một luống quang hoa đường kính lớn sáng rực lên, kích trúng vào đạo thanh trúc trượng thứ hai.
Một tiếng nổ lớn truyền ra, đạo thanh trúc trượng đó đã lập tức hóa thành tro bụi, bị hỏa diệm chí thánh trong cơ thể Trương Ngạo Tuyết tận diệt. Dư âm còn lại giúp tăng thêm uy thế cho thần kiếm, đồng thời làm cho nguyên thần Trúc Can trên đạo thanh trúc trượng thứ nhất quang hoa ảm đạm, vỡ thành mấy mảnh, rơi vào trong đám cỏ, nhẹ nhàng lấp lánh quang mang.
Thu hồi thần kiếm, Trương Ngạo Tuyết đem nguyên thần đã gần tan rã của Trúc Can thu vào lòng bàn tay rồi lạnh lùng quát:
- Ngươi làm thế này là có ý đồ gì?
Trúc Can hư nhược nói:
- Ý đồ ư? Không ngờ chúng ta phí bao nhiêu tâm cơ như vậy mà không bắt được ngươi để đổi lấy Càn Khôn Ngọc Bích trong tay Lục Vân, kết quả cuối cùng lại thành ra như thế này, thật đáng hận....
Dư âm còn kéo dài, đáng tiếc là lúc này nguyên thần của hắn đã vỡ nát.
Câu trả lời đầy bất ngờ này làm Trương Ngạo Tuyết sững sờ một hồi lâu mới tỉnh lại. Nàng đi đến chỗ Lâm Vân Phong, kiểm tra qua thương thế của gã, sắc mặt Trương Ngạo Tuyết liền biến đổi. Đầu tiên giúp gã khống chế thương thế, tiếp đó mới an ủi:
- Không sao, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe, chúng ta tìm nơi dưỡng thương trước đã.
Lâm Vân Phong nhăn nhó cười một cái rồi thở dài:
- Xem ra đệ càng ngày càng vô dụng rồi, lần nào cũng làm vướng chân sư tỷ.
- Đừng nói vậy, vừa rồi nếu đệ không xuất thủ, ta cũng vô pháp thoát khỏi sự công kích của bọn chúng, sau này….
Thanh âm đột nhiên ngưng lại, Trương Ngạo Tuyết mau chóng xoay người, nhãn thần lăng lệ nhìn về khoảng rừng ngoài trăm trượng nói:
- Cẩn thận, có sát khí.
Dưới ánh dương quang, âm phong đột nhiên thổi tới, từng cơn gió xào xạc, cả một vùng khí tức sâm lãnh bao phủ bốn phía.
Theo mục quang của Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong đang hư nhược chỉ cảm thấy một khoảng mơ hồ, căn bản không nhìn rõ gì cả.
Lâm Vân Phong thấp giọng nói:
- Sư tỷ cẩn thận một chút, nếu kẻ đến thực lực đáng sợ thì lúc đó sư tỷ đừng quan tâm đến đệ nữa, nếu thấy không ổn hãy lập tức rời khỏi nơi đây.
Trương Ngạo Tuyết quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng:
- Đừng nghĩ nhiều quá, có ta ở đây đệ sẽ không có chuyện gì đâu, bây giờ đệ hãy nghỉ ngơi thêm một chút đi, xem xem có thể nhân cơ hội này mà hồi phục một phần chân nguyên hay không, đến lúc đó chúng ta có thể càng mau chóng rời khỏi đây hơn.
Chữ "hơn" còn chưa nói hết tay phải Trương Ngạo Tuyết đã vội vã khua ra, một đạo tử quang phá không xuất hiện, bổ thẳng về phía trước.
Trong rừng núi, chỉ thấy tử quang như rồng thét mà lao lên không, những chỗ bay qua cát đá tung bay, mặt đất nứt ra một cái khe sâu hoắm. Cấp tốc quay đầu lại, Trương Ngạo Tuyết quát lên:
- Kẻ nào mà lén lút như trộm cắp thế, có bản lĩnh thì ra đây, cứ co đầu rụt cổ như thế sao có thể gọi là anh hùng được?
Không gian đột nhiên trầm mặc, bốn phía trừ tiếng cây cỏ lay động ra thì không hề có một tiếng động kì lạ nào khác.
Mục quang tìm khắp bốn phía, trên mặt Trương Ngạo Tuyết lộ ra vẻ ngưng trọng, địch nhân như thế này lần đầu nàng gặp phải, trong lòng ít nhiều cũng có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại đưa mắt lưu ý sự an nguy của Lâm Vân Phong. Trương Ngạo Tuyết đi quanh một vòng rồi lại trở về chỗ cũ, không hề có một chút dị thường nào, điều này càng làm nàng cảm thấy trầm trọng hơn.
Trong yên lặng, Trương Ngạo Tuyết đang suy nghĩ tìm đối sách, nhưng chính vào thời khắc tâm tư nàng buông lơi để suy nghĩ về vấn đề kia, một cỗ lực lượng vô hình đột nhiên ập đến người nàng, thế tới nhanh như điện mạnh như hổ, làm cho nàng đột nhiên tỉnh táo, vung kiếm đưa lên. Một làn tử sắc kiếm mang dày đặc liên miên không ngừng xuất tới, Trương Ngạo Tuyết liên tục đánh ra mười chiêu, hơn nghìn kiếm ảnh như lưới trời chụp xuống, đem phương viên mười trượng toàn bộ bao phủ lại, không cho đối phương một cơ hội nào để tiếp cận.
Phi thân đứng lên phía trên đầu Lâm Vân Phong, thần kiếm trong tay Trương Ngạo Tuyết xuất ra như rồng cuộn, kình lực mạnh mẽ của kiếm mang hình thành một kết giới chặt chẽ, phòng ngự sự tấn công của cỗ lực lượng vô hình kia. Dưới ánh thái dương, trên thân Trương Ngạo Tuyết tử quang mờ đi, hồng quang đại thịnh, cửu thiên chân nguyên đang cuồn cuộn mãnh liệt trong người hóa thành hỏa diệm, dưới sự thôi động của nàng đã bay ra bao phủ bốn phía, chớp mắt trong vòng một dặm trở lại đều bị một tầng huyết diệm bao phủ, từ xa nhìn lại giống hệt như một đám mây đỏ từ trên trời rơi xuống.
Phân tích tình hình xung quanh, Trương Ngạo Tuyết liền thử xuyên qua vòng hỏa diệm để thăm dò. Rất nhanh nàng đã phát hiện ra một khối khí có tính chất âm hàn, đang ẩn núp dưới lòng đất tầm ba thước, thỉnh thoảng lại dịch chuyển. Tìm thấy mục tiêu, Trương Ngạo Tuyết trong lòng cười lạnh một tiếng, nàng dùng ý chí khống chế hỏa diệm bốn phía, để nó hóa thành một cột lửa, lần theo tung tích của khối khí dưới đất kia, phát động một đợt công kích mãnh liệt.
Trong vòng liệt hỏa, hỏa diệm như thiểm điện bổ tới, một kích không trúng, kích sau lại nhanh chóng tiếp tục, trong một phạm vi nhất định đến đi nhanh chóng, đuổi theo tung tích của đám khí tức thần bí kia. Trong khoảnh khắc, đám khí dưới mặt đất đó tựa hồ như không còn chỗ nào để ẩn tàng nên đành phá đất chui ra, dưới cột lửa bổ xuống nó không ngừng phân chia, cuối cùng từ lớn biến thành nhỏ, biến mất dần trong ngọn lửa cuồn cuộn.
Trong lòng kinh ngạc, Trương Ngạo Tuyết thầm nghĩ địch nhân thần bí này thật quỷ dị, đồng thời cũng làm nàng sinh ra hứng thú cực lớn với địch nhân:
"Rốt cuộc hắn ta là ai, tại sao không hiện thân chiến đấu, có phải là sợ mình nhận ra hắn không? Hay là vì nguyên nhân nào khác?"
Trừ điểm này ra hãy còn một điểm làm Trương Ngạo Tuyết khó hiểu, chính là người này tu vi không kém, tại sao lại cứ ẩn tàng như vậy, đã ẩn tàng thân hình lại có thể tùy ý tự nhiên mà phát động tấn công?
Không nghĩ ra tại sao, Trương Ngạo Tuyết tiếp tục tìm nơi hạ lạc của kẻ đó. Nhưng, tỉ mỉ tìm đi tìm lại ba lần, trong vòng mấy dặm vẫn không hề phát hiện một vết tích nào, điều này làm nàng có chút khó xử. Với tình hình lúc này của nàng, sau khi giao chiến liên tiếp chân nguyên đã tiêu hao rất nhiều, lúc này mà còn tạo ra kết giới liệt hỏa như vậy, chẳng bao lâu sau nàng sẽ cạn kiệt chân nguyên, lúc đó sợ rằng sẽ lọt vào bẫy của địch nhân. Nhưng nếu thu lại kết giới, với phương thức công kích thần bí quỷ dị của địch nhân thì nơi nàng và Lâm Vân Phong đang đứng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Do dự một hồi, cuối cùng Trương Ngạo Tuyết quyết định thu nhỏ kết giới lại, phân ra một bộ phận chân nguyên để phòng ngự, phần chân nguyên còn lại sẽ toàn lực hấp thụ linh khí trong không khí để hồi phục lại phần năng lượng đã tiêu hao.
Bay xuống mặt đất, Trương Ngạo Tuyết nói với Lâm Vân Phong:
- Vân Phong, lần này địch nhân của chúng ta âm hiểm xảo trá, để cho an toàn, tốt nhất đệ hãy ẩn tàng đi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Lâm Vân Phong sững sờ hỏi:
- Ẩn tàng? Ý của sư tỷ là để đệ mượn Tam Sắc U Liên chi lực để che dấu hành tung.
Trương Ngạo Tuyết trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Địch nhân này giao cho tỷ, đệ hãy nấp trước đi, đợi tỷ thu thập được hắn rồi đệ hẵng ra.
Lâm Vân Phong thấp giọng nói:
- Ý của sư tỷ đệ hiểu, chỉ là sao đệ có thể bỏ sư tỷ mà không quan tâm, để tỷ một mình đối diện nguy hiểm. Đệ đã từng đáp ứng với Lục Vân, chỉ cần đệ còn sống quyết sẽ không để kẻ nào làm tổn thương tỷ, nhưng hôn nay đệ lại liên lụy tỷ, đệ….
Ngắt lời hắn, Trương Ngạo Tuyết nghiêm khắc nói:
- Tâm ý của đệ ta hiểu, nhưng lúc này chúng ta phải lấy an toàn là trên hết, không thể dùng tình cảm để làm việc.
Lâm Vân Phong phản bác:
- Lời này đệ hiểu, nhưng đệ muốn làm cho tỷ một chút chuyện, giúp tỷ đối phó với địch nhân thần bí kia. Nghe nói Tam Sắc U Liên có thể ẩn tàng tất cả, cũng có thể làm mọi vật hiện hình, chỉ cần chân nguyên của đệ hồi phục được ba tầng là đệ có thể thi triển Tam Sắc U Liên, phá đi thuật ẩn thân của địch nhân này rồi.
Khẽ thở dài, Trương Ngạo Tuyết thấp giọng nói:
- Hảo ý của đệ ta biết, chỉ là địch nhân này không cho chúng ta cơ hội đó đâu, đệ hãy nghe lời đi, trước tiên….
Bỗng nhiên xoay người lại, sắc mặt Trương Ngạo Tuyết như băng, Tử Ảnh Thần Kiếm trong tay nàng rung lên, một cỗ kiếm khí chấn thiên bài không lao tới trước, một nhát đã đập tan mũi tên khí vô hình bắn tới.
Tiếp đó, Trương Ngạo Tuyết thân ảnh vụt lên, từ một người hóa thành nghìn vạn, trong nháy mắt cả phương viên trăm trượng tràn ngập bóng người, tử sắc kiếm quang nhiều không đếm xuể ngang dọc đan xen vào với nhau, tiếng sấm sét không ngừng rót vào tai, khí thế huy hoàng như trời long đất lở.
Trong khi tấn công, linh thức mẫn cảm của Trương Ngạo Tuyết vẫn vững vàng khóa chặt cỗ khí tức đang biến hóa liên tục đó, thần kiếm trong tay nàng càng đánh càng nhanh, kiếm mang dài mấy trượng từ yếu biến thành mạnh. Cuối cùng chỉ thấy chín cột kiếm xé mây dài mấy chục trượng như thiểm điện vụt lên, tất cả dung hợp với nhau tạo thành một thể, hình thành nên một tử sắc quang trụ vô cùng chói mắt, vây chặt đám khí tức cổ quái kia vào trong.
Trong kết giới, đám khí đang chuyển động với tốc độ cao đó đã hơi hiện ra màu ám lục, dưới sự toàn lực trấn áp của Trương Ngạo Tuyết đã ngưng tụ thành một bóng người mờ nhạt. Hai tay hắn đan tròn với nhau, tiếp đó dùng tốc độ cao nghịch chuyển mà sản sinh ra một lực phá hoại vô cùng mạnh mẽ, hóa thành một mũi tên sáng màu ám lục, bắn thẳng vào kết giới.
Lực từ bên ngoài ép vào, từ bên trong bắn ra va chạm mạnh với nhau, song phương đều triển khai uy lực đối kháng. Sau phút chốc giằng co, mũi tên sáng ám lục phá được một điểm, bay ra khỏi kết giới mà Trương Ngạo Tuyết bố trí, biến mất trong nháy mắt. Thu hồi chân nguyên, Trương Ngạo Tuyết cảnh giác nhìn ra bốn phía, trong vô ý mắt nàng bỗng ánh lên một tia sáng màu lục, nàng cảm thấy chấn động vô cùng. Giận dữ hét lên một tiếng, Trương Ngạo Tuyết xuất kiếm ra như sấm sét, một đạo tử quang vụt ra, bổ thẳng xuống đỉnh đầu Lâm Vân Phong.
Trên mặt đất, Lâm Vân Phong thấy vậy vô cùng kinh ngạc, biết rằng địch nhân đã chuyển mục tiêu sang mình, bất chấp thân thể trọng thương hắn vội vàng lăn một vòng tránh khỏi một kích suýt ập lên đầu. Nơi Lâm Vân Phong vừa tránh ra vang rền lên một tiếng, kèm theo là cát bụi bay lên mù mịt, nơi đó xuất hiện một cái hố sâu đến vài thước, như vậy cũng đủ biết sự đáng sợ của một kích vừa rồi là như thế nào.
Tử ảnh chói lên, Trương Ngạo Tuyết xuất hiện bên cạnh Lâm Vân Phong, trường kiếm trong tay nàng mau chóng bay ra, mấy trăm đạo kiếm ảnh ngưng tụ lại làm một, kèm theo một tiếng động như rồng ngâm, một nhát đã chấn vỡ hoa cỏ cây cối trong phạm vi mười trượng, biến chúng thành lợi khí bay ra đầy trời, từ bốn phía tấn công.
Trên không trung, đám khí thần bí kia vừa xuất hiện đã lại biến mất, trước khi một kiếm của Trương Ngạo Tuyết bổ xuống đã vô tăm biệt tích, tiếp đó ẩn tàng xuống như cũ. Bốn phía vô cùng lặng lẽ, trừ những tiếng lá cây xào xạc nhè nhẹ, ngay cả tiếng gió nhẹ khẽ thổi cũng chẳng còn tung tích gì nữa, một loại áp lực vô thanh bao trùm bốn phía.
Hoành kiếm trước ngực, Trương Ngạo Tuyết sắc mặt nghiêm túc, vừa cảnh giác nhìn ra bốn phía vừa hỏi:
- Vân Phong, đệ bây giờ thế nào rồi, có thể ngự khí phi hành đươc không?
Lâm Vân Phong cố gắng đứng dậy, kiên định nói:
- Sư tỷ đừng lo lắng cho đệ, đệ không sao. Bây giờ chân nguyên trong người đệ đã hồi phục lại được một chút, phi hành cũng không phải là vấn đề gì lớn nữa rồi, sư tỷ có định rời khỏi đây không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.