Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 419: Nhị Nữ Tranh Đấu




Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ nét mặt phẫn nộ nói:
- Lời lẽ ngông cuồng lắm, để ta thử xem tu vi của ngươi có giống như miệng lưỡi ngang ngược của ngươi không? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dứt lời, kim địch trong tay rung động phát ra một chuỗi âm thanh tuyệt diệu xen lẫn sức mạnh kinh hồn bao trùm tứ phía, các nốt nhạc phát ra những ánh sáng lấp lánh lúc ẩn lúc hiện khắp viện, không ngừng chuyển động quanh Lục Nga, phát động tấn công mọi chỗ.
Thân thể chấn động, đôi mắt đẹp của Lục Nga trừng lên, cả người chuyển động, hai tay xoay tròn cực nhanh trước ngực, một lục sắc quang cầu nhanh chóng hình thành, theo tiếng hét lớn của nàng ta bắn ra nhằm thẳng vào ngực Quách Xảo Lệ. Sau đó, nhân ảnh Lục Nga từ một hóa trăm, thi triển các chiêu thức tấn công làm mê hoặc thị tuyến đối thủ, dệt nên một tấm lưới lớn màu xanh bao vây bên ngoài cơ thể Kim Địch Phù Dung, phía trong lưới quang hoa thiểm động, vô số phù chú đan xen nhảy múa, trùng điệp dung hợp lại, cuối cùng hình thành chín luồng lốc xoáy màu xanh, cùng lúc hướng vào giữa phát động tấn công mãnh liệt.
Nhìn quang cầu sáng xanh bay tới, Quách Xảo Lệ hừ nhẹ một tiếng, cây kim địch trong tay phải khéo léo lay động ba lần, lập tức phát ra ba mũi kim sắc quang tiễn hòa vào làm một, bắn tới phá tan quả cầu đó. Tiếp đến, Quách Xảo Lệ điểm chân lăng không, tay trái xoay tròn bắt ấn Lan Hoa quyết, kim địch biến ảo lên xuống, vận chuyển cực nhanh sinh ra những âm thanh với tần suất được tăng lên gấp bội, dưới sự khống chế toàn lực của bà ta biến thành âm thanh sát thương, mang theo Chấn Tự quyết cường đại, lấy thân thể làm trung tâm lan tỏa tứ phía.
Sức mạnh trong ngoài gặp nhau, cả hai cùng chuyển động với tốc độ cao khiến lực ma sát từ sự va chạm phát ra nhiệt lượng rất lớn, trong nháy mắt đã hình thành những phân tử biến đổi lạ thường với mật độ cao, theo sự duy trì không ngừng của hai bên, cuối cùng đạt đến giới hạn, bùng nổ tạo ra sức mạnh hủy diệt.
Ánh sáng cực mạnh lóa mắt xuyên thấu hết thảy, khiến những người đứng xem đều không thể mở mắt, lực nổ chấn thiên làm các luồng khí cuồn cuộn đầy trời, va chạm mãnh liệt với những vòng khí phòng ngự mà nhóm người Diệp Tâm Nghi phát ra, cuối cùng xuyên qua tất cả phòng ngự đó làm những căn phòng gần đấy đều nghiêng ngả rồi đổ sụp, khiến Diệp Tâm Nghi tức đến xanh mặt.
Thân hình Lục Nga lùi lại lắc lư dữ dội, hiển nhiên dưới đòn ngạnh tiếp vừa rồi, nàng ta đã chịu thiệt thòi lớn. Đối diện, nét mặt Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ có chút biến đổi, võ công Lục Nga tuy không cao thâm bằng bà ta, nhưng sự cách biệt không hề lớn như tưởng tượng khiến bà ta bất giác phải thu lại ý khinh địch.
Xung quanh, cuộc chiến giữa Huyền Phong môn chủ với Tịch Diệt thiền chủ và Phong Lôi chân quân vẫn đang tiếp diễn. Tình hình giữa song phương rất kỳ lạ, dường như Huyền Phong môn chủ cố ý kéo dài thời gian, luôn tránh nặng tìm nhẹ, không ngạnh tiếp hai người kia.
Nhìn những căn phòng đã bị hủy hoại, Diệp Tâm Nghi nói giọng tức giận:
- Đáng giận! Thật đáng giận quá đi mất!
Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa bên cạnh cất tiếng khuyên nhủ:
- Thôi bỏ đi! Nơi đây rộng thế, trong trận giao chiến khó tránh khỏi thiệt hại. Lần này Huyền Phong môn chủ đến đây hiển nhiên muốn đả kích chúng ta, những chuyện nhỏ như vậy, minh chủ nên nghĩ thoáng một chút!
Diệp Tâm Nghi phẫn nộ đáp:
- Dù sao đây cũng là tổng bộ của Chính Đạo liên minh, há có thể để hắn tùy ý làm càn? Từ trước đến nay, liên minh hết lần này đến lần khác gặp phải trở ngại. Hiện tại bất luận thế nào cũng phải giữ hai bọn chúng lại, nếu không, còn gì là uy nghiêm nữa chứ?
Nghe những lời đó, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa cười khổ quay người nhắc nhở Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ mau chóng bắt lấy Lục Nga để tránh sinh sóng gió. Song phương tiếp tục giao chiến, hai bóng hình không ngừng rượt đuổi nhau, di chuyển với tốc độ cao trong phạm vi ba trượng, liên tục phát ra những tiếng nổ lớn và tiếng hét đầy giận dữ.
Giữa không trung, các luồng ánh sáng đan xen vào nhau lấp lánh, những bông hoa lửa lay động nhấp nháy bay theo sự di chuyển của hai người, biến thành vô vàn hình dạng khác nhau trông vô cùng đẹp mắt. Dưới mặt đất, cát bụi sỏi đá bay mù mịt, hoa cỏ héo tàn xơ xác, cuồng phong mặc sức gào thét như sấm dậy, kết giới phòng ngự của bọn Diệp Tâm Nghi bị chấn động kịch liệt, phát ra tiếng động dữ dội.
Bên này, Huyền Phong môn chủ đã giao chiến khá lâu với Tịch Diệt thiền chủ và Phong Lôi chân quân nên nắm khá rõ thực lực của hai người. Mỗi lần phát hiện hai người toàn lực tấn công, hắn luôn tránh trước một bước, khiến thiền chủ và chân quân vô cùng tức giận, không hiểu trong lòng hắn có mưu đồ chi. Dù vậy, Tịch Diệt thiền chủ và Phong Lôi chân quân đều không biểu hiện gì, vì họ đều biết càng kéo dài ở đây lâu đối với Huyền Phong môn chủ càng bất lợi.
Huyền Phong môn chủ có vẻ chẳng để tâm đến việc ấy, cứ giữ mãi cục diện không thắng không bại, ánh mắt luôn lưu ý đến mọi động tĩnh của Lục Nga. Cứ như vậy, ba người với những mục đích trong lòng khác nhau, trận chiến này hiển nhiên có chút tựa như đùa cợt, hoàn toàn không kịch liệt như cuộc giao tranh giữa Lục Nga và Kim Địch Phù Dung.
Lạnh lùng nhìn sang Huyền Phong môn chủ, Diệp Tâm Nghi nhíu đôi mày đẹp, phát hiện Tịch Diệt thiền chủ và Phong Lôi chân quân dường như không làm gì được Huyền Phong môn chủ, điều này khiến nàng có chút giật mình. Đối với thân phận của Huyền Phong môn chủ, tuy không dám hoàn toàn khẳng định nhưng nàng cũng đoán được vài phần. Nếu thật là người mà nàng nghĩ đến thì tu vi của hắn ta quả kinh nhân.
Khi ấy, trận chiến kịch liệt giữa Lục Nga và Quách Xảo Lệ đã đến thời khắc quyết định, hai bên thi triển uy thế kinh người, những luồng khí tức mạnh mẽ bao phủ khắp đỉnh Hoa Sơn, nhanh chóng lan tỏa ra bên ngoài.
Trong viện, khí lưu dâng lên ngày càng điên cuồng, tiếng gió gào thét xen lẫn tiếng hét phẫn nộ không ngừng luân chuyển. Thân thể Lục Nga di động với tốc độ cực cao, tạo nên những huyễn ảnh sáng lung linh bất định, hình thành một chuỗi quang ảnh giống như đang thi triển thuật phân thân.
Đối diện, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ nét mặt lạnh lùng, kim địch rời tay, dùng thần thức khống chế quỹ đạo vận hành, song thủ thi triển pháp quyết kỳ diệu, tạo nên một vòng tròn do âm sát chi khí hợp thành kết giới xung quanh, theo tần suất nhất định bắt đầu thu nhỏ lại.
Từ ngoài nhìn vào, chỉ thấy kim địch bay đi bay lại tựa một du long lượn vòng quanh hai người, những chỗ nó bay qua kim quang lấp lóe, không ngừng sản sinh ra những nốt nhạc màu vàng với ánh sáng lóa mắt, giữa không trung huyễn hóa thành các loại hình dạng khác nhau, theo sự khống chế của Kim Địch Phù Dung, sức mạnh kỳ diệu sinh ra từ những nốt nhạc được gia trì lên trên kết giới, truy tìm thân ảnh cực nhanh của Lục Nga. Đồng thời, giữa song thủ Kim Địch Phù Dung phát ra hai luồng sáng giống như hai con linh xà bao vây Lục Nga thành một vòng tròn rồi lập tức giao hòa vào làm một, biến thành một mũi tên sắc nhọn lao thẳng đến trước ngực Lục Nga.
Nhận thấy không gian ngoài thân mình ngày càng nhỏ lại, nét mặt Lục Nga chợt biến đổi, đôi chân nhanh chóng chuyển động, cơ thể bay ngang dọc khắp khoảng không gian nhỏ hẹp đó với tốc độ nhanh đến mức nhìn từ xa tựa như chưa từng dời thân. Tuy nhiên dù chuyển động thế nào, cùng với sự biến nhỏ không ngừng của không gian, cuối cùng cả người Lục Nga cũng bị dồn đến mức dần chậm lại, sức ép từ bốn bên phát sinh va chạm kịch liệt với vòng sáng hộ thể của nàng, đang từ từ hạn chế không gian cử động của Lục Nga.
Giận dữ hét lên, chân nguyên toàn thân Lục Nga phóng ra ngoài, tu vi cường đại vô kể của nàng toàn lực thôi động hóa thành một cơn cuồng phong, mang theo lực chấn, liệt ngạnh tiếp thế công của Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ. Giữa tiếng sấm chớp, từ những bông hoa lửa lóa mắt phát ra những âm thanh xèo xèo.
Trên không trung, cây kim địch quay tròn vần vũ, kim sắc quang hoa tầng tầng lớp lớp chuyển động không ngừng xuất ra, hình thành nên một kết giới màu vàng xung quanh Lục Nga. Phía trước, mũi quang tiễn vừa hợp thể đã liên tiếp phá vỡ mười chín tầng kết giới phong ngự của Lục Nga, trực tiếp tấn công vào ngực nàng.
Nhãn thần lạnh lẽo, trong đôi mắt mỹ lệ của Lục Nga lóe lên ngọn lửa, tay phải xoay ba vòng trước ngực với tốc độ cao rồi lập tức bắn ra một chưởng. Tức thì một tầng lục sắc quang trụ xuất hiện đỡ lấy mũi quang tiễn, hai bên giằng co một lát, tiếp đó mũi quang tiễn biến mất, luồng quang trụ màu xanh tiếp tục tấn công vào kim sắc kết giới. Giải quyết được nguy cơ trước mắt, tay trái Lục Nga vỗ ra một chưởng, cả cơ thể đó mượn lực bắn người lên, toàn thân biến thành một luồng khí lục sắc mong muốn cường hoành đột phá từ phía trên.
Bên ngoài, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ lạnh lùng thốt:
- Muốn ra ư? Còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không đã!
Đang nói, cơ thể đã bay lên không, sau đó đầu dưới chân trên, hai tay đan vào nhau hội tụ chân nguyên mạnh mẽ hình thành một kim sắc quang luân, dưới sự huy động toàn lực của bà ta mãnh liệt kích thẳng vào kim địch đang xoay tròn. Chỉ thấy quang luân xuyên qua tăng cường sức mạnh cho kim địch, khiến quang mang thêm chói mắt như mặt trời chính ngọ, uy lực khó có thể hình dung.
Lục sắc quang trụ và kim sắc quang luân gặp nhau, hai bên đồng thời chấn động, sau đó điện quang phát ra tứ phía, lực nổ đáng sợ cuồn cuộn khắp nơi, như một áng mây vàng trong nháy mắt đã bao phủ dày đặc khắp mọi ngóc ngách. Âm thanh đinh tai nhức óc biểu hiện sự uy mãnh của trận chiến, gạch nát ngói vỡ đầy trời hiển lộ hậu quả một kích ấy. Trên mặt đất bụi bay mù mịt, trong không trung tiếng thét phẫn nộ không ngừng, trận chiến kinh thiên động địa trên đỉnh Hoa Sơn của Chính Đạo liên minh khiến đám người Diệp Tâm Nghi khó mà biết kết cuộc ra sao.
Kêu lên đau đớn, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ bị lực đẩy đáng sợ của vụ nổ đẩy bắn lên không trung, miệng rỉ ra một dòng máu tươi, hiển nhiên đã bị thương nặng. Mặt đất khói bụi mịt mù, tạm thời không thấy bóng hình Lục Nga, nhưng từ tiếng kêu thảm thiết cũng khiến mọi người đoán được phần nào kết quả. Nhà cửa trong vòng mười trượng xung quanh đều bị hủy hoại, ba người Diệp Tâm Nghi đang đứng xem và bọn Huyền Phong môn chủ đang giao chiến đều bị bức phải bay lên không trung.
Tức giận nhìn lại một lượt, cơ mặt Diệp Tâm Nghi giật giật, tinh thần vô cùng kích động. Liễu Tinh Hồn và Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa đứng cạnh trong sự tức giận xen lẫn vài phần thương tiếc, đối với kết cục này đương nhiên có chút đau lòng. Bụi đất dần tan bớt, chỉ thấy hai chân Lục Nga lún sâu vào lòng đất, đầu tóc rối bời, gương mặt trắng bệch như tuyết hiện lên vài phần tiều tụy, miệng rỉ ra một dòng máu tươi, nhãn thần vô cùng ảm đạm.
Chăm chú nhìn Lục Nga, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ từ từ đáp xuống quay sang Diệp Tâm Nghi khẽ hỏi:
- Tâm Nghi, bây giờ xử lý người này thế nào đây?
Diệp Tâm Nghi lạnh lùng cất tiếng:
- Tà ma ngoại đạo chết cũng không đáng tiếc, hơn nữa ả ta còn hủy hoại cơ nghiệp của Chính Đạo liên minh ta, vì uy nghiêm của thiên hạ chính đạo, há có thể dễ dàng tha cho ả sao?
Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ nghe thế mặt mày biến sắc, thấp giọng nói:
- Vừa nãy không phải ngươi muốn…
Diệp Tâm Nghi ngắt lời Quách Xảo Lệ:
- Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ, ta muốn sư thúc lập tức phế ả ta đi, chỉ cần không chết là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.