Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 418: Tâm Hoài Phả Trắc (Lòng Dạ Khó Lường)




Trầm mặc một lát, Tất Thiên của Nho viên lên tiếng:
- Trong ngũ viện chúng ta hiện nay, Dịch viên vì một số lí do đặc biệt nên không tiện lộ diện, Phượng Hoàng thư viện cũng chẳng nên ra mặt, Nho viên chúng ta lại không được coi trọng, chỉ còn lại Đạo viên và Bồ Đề học viện mà thôi. Theo tôi nghĩ, người của nhị viện ra mặt là tốt hơn cả.
Bồ Đề học viện Pháp Quả đại sư thở dài:
- Bản viện vừa gặp phải kinh biến, lão nạp chẳng còn lòng dạ nào làm những việc này nữa, hay nhờ Thất Huyền đạo hữu đi nói?
Thất Huyền chân nhân sắc mặt khẽ biến, đưa mắt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng than rằng:
- Được rồi, để ta vậy.
Vân Hoa đứng cạnh chủ động xin phép:
- Đệ tử nguyện ý đi cùng sư phụ bẩm báo tình hình cho minh chủ.
Thất Huyền chân nhân quay sang nhìn đồ đệ, có chút hài lòng nói:
-Vậy cũng được, con hãy theo vi sư chuyến này.
Dứt lời, Thất Huyền chân nhân quay lưng cùng Vân Hoa đi về phía đại điện. Còn lại trên quảng trường, Hạo Vân cư sĩ nhìn theo bóng hai người, môi mấp máy muốn cất tiếng, cuối cùng vẫn không nói ra bí mật trong lòng.
Vào đại điện, Thất Huyền chân nhân và Vân Hoa phát hiện ở đây chẳng có một bóng người, phải chú ý lắng nghe mới phát hiện những tiếng thì thầm truyền đến từ hậu viện. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Thất Huyền chân nhân khẽ dặn dò:
- Cẩn thận một chút, ta thấy tình hình có gì đó không đúng.
Vân Hoa gật đầu đáp:
- Đệ tử biết rồi, sư phụ cứ yên tâm. Bây giờ chúng ta nhanh vào đi, lát nữa nếu có việc gì xảy ra ngoài ý muốn, sư phụ nhớ chú ý an toàn của bản thân, việc trình báo xin cứ giao cho đệ tử là được rồi.
Thất Huyền chân nhân nhìn đệ tử một lát rồi ôn tồn nói:
- Tâm ý của con, ta rất hiểu và rất vui lòng. Nhưng nếu là việc nguy hiểm, làm sao sư phụ nỡ dồn cho con gánh vác chứ? Không bàn nhiều nữa, chúng ta mau vào thôi.
Hai thầy trò tiến nhanh vào hậu viện, đi qua mấy dãy hành lang, đình đài, một hoa viên rộng lớn hiện ra trước mắt.
Trong viện, Kim Cương Thánh Phật, Chiến Tâm tôn giả, Thái Phượng tiên tử và Thiên Túc đạo trưởng đang quây thành một vòng tròn, dường như khí tức bốn người tương liên với nhau, hình thành một liên hợp thể mạnh mẽ khóa chặt khí tức của Cửu Âm thánh mẫu. Không thấy bóng dáng mấy người Diệp Tâm Nghi đâu, chỉ mơ hồ nghe được âm thanh giao đấu ở phía sau truyền tới.
Tức giận nhìn bốn kẻ vây quanh mình, Cửu Âm thánh mẫu hét lên:
- Các ngươi thực sự muốn động thủ với ta sao?
Thái Phượng tiên tử điềm nhiên trả lời:
- Bọn ta đã nói rõ, tịnh không có ý muốn cùng ngươi động thủ. Nhưng nơi đây là Chính Đạo liên minh, ngươi lại dám tùy tiện ra tay phá hủy kiến trúc, việc này đối với chúng ta không chỉ là sự tổn hại về vật chất, mà còn ảnh hưởng đến sự tôn nghiêm của Chính Đạo liên minh. Đây là điều chúng ta chẳng thể chấp nhận được, vì vậy ta khuyên ngươi đừng nên tùy tiện hành động liều lĩnh, chúng ta cũng không muốn làm mất hòa khí đôi bên. Kẻ mà ngươi muốn tìm chính là Huyền Phong môn chủ, hắn vốn là đại địch của Chính Đạo liên minh, chúng ta nhất định phải ra tay bắt giữ hắn, ngươi cứ yên tâm đứng đây đợi một lúc, có gì chúng ta sẽ tiếp tục thương lượng.
Ánh mắt lạnh lùng, Cửu Âm Thánh Mẫu hừ giọng:
- Nếu ta không chấp thuận ý kiến của ngươi mà muốn tự mình động thủ, các ngươi có thể làm gì được ta?
Thái Phượng tiên tử biến sắc nhưng vẫn thản nhiên đáp:
- Nếu thực như lời ngươi nói, chúng ta đối với ngươi có lẽ không còn cách nào khác, cuộc chiến giữa hai phe chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng sao phải như vậy? Dù ngươi có thể thoát khỏi, tuy nhiên sau đó đối mặt với Huyền Phong môn chủ, ngươi có chắc chắn giành được phần thắng hay không?
Cửu Âm Thánh Mẫu hừ lạnh hỏi:
- Ngươi đang uy hiếp ta hả?
Thái Phượng tiên tử phủ nhận:
- Ta không hề có ý uy hiếp ngươi mà chỉ phân tích tình hình trước mắt cùng lập trường của hai bên, cũng như quan hệ lợi hại mà thôi. Ta hi vọng ngươi suy nghĩ kĩ một chút, chúng ta đều không muốn giao thủ với ngươi vì đây là một cuộc chiến đấu vô nghĩa. Tuy rằng tu vi của ngươi rất thâm hậu, nhưng hẳn ngươi cũng biết Chính Đạo liên minh còn có Cửu Thiên Hư Vô giới ở sau, nếu hai phe tổn thương hòa khí thì đối với bên nào cũng bất lợi, phải không?
Khẽ hừ một tiếng, Cửu Âm Thánh Mẫu lạnh lùng nói:
- Nếu đây không được coi là uy hiếp thì e rằng trên đời này chẳng tìm đâu ra lời gì gọi là uy hiếp nữa. Bản thánh mẫu bây giờ muốn tìm hiểu một chút, xem thử Chính Đạo liên minh các ngươi rốt cuộc có được mấy phần thực lực.
Dứt lời, trong viện cuồng phong đột khởi, một trận đại chiến sắp sửa nổ ra.
- Khoan đã, xin tiền bối hãy nghe vãn bối một câu rồi hẵng ra tay cũng chưa muộn.
Vừa nói, Thất Huyền chân nhân vừa nhẹ nhàng lướt vào viện, ngữ khí thành khẩn:
- Tiền bối lần này đến đây tin chắc không phải nhằm vào Chính Đạo liên minh mà hết thảy chỉ vì Huyền Phong môn chủ. Nhưng tiền bối có lẽ không biết, sở dĩ lần Huyền Phong môn chủ to gan dám một mình xông vào Hoa Sơn, kỳ thực đó là một âm mưu hiểm độc, muốn mượn sức mạnh của tiền bối để làm hao tổn thực lực của Chính Đạo liên minh nhằm đạt được mục đích của hắn. Một khi tiền bối ra tay, coi như đã mắc lừa hắn, tới lúc đó hai bên chúng ta đều lưỡng bại câu thương, như vậy chẳng phải hợp với ý hắn sao? Vì thế, vãn bối hy vọng tiền bối suy xét cẩn thận trước khi quyết định, đừng để rơi vào bẫy của hắn.
Năm người trong viện nghe vậy đều kinh ngạc, Thái Phượng tiên tử hỏi dồn:
- Những lời ngươi nói đều thật cả sao?
Thất Huyền chân nhân trầm giọng:
- Thiên chân vạn xác, chính Thương Nguyệt cô nương tối qua đã tận mắt chứng kiến.
Nghe xong lời Thất Huyền chân nhân, Thái Phượng tiên tử hừ lạnh:
- Quả là kế hoạch thâm độc, Huyền Phong môn chủ đúng là một kẻ vô cùng nham hiểm.
Phía đối diện, Cửu Âm Thánh Mẫu sắc mặt bất thiện nói:
- Đâu chỉ đơn giản là nham hiểm, con người này còn vô cùng giảo hoạt, ta đã truy đuổi hắn bao nhiêu lần nhưng hắn đều trốn được, lần này cho dù thế nào, ta quyết không thể để hắn chạy thoát.
Nghe vậy, Thiên Túc đạo trưởng nhìn qua ba người còn lại, hỏi:
- Nếu thế, chúng ta nên chăng cùng đuổi theo, hợp tác bắt cho bằng được tên Huyền Phong môn chủ này?
Thái Phượng tiên tử, Kim Cương Thánh Phật và Chiến Tâm tôn chủ nhìn nhau gật đầu đồng ý, đồng hướng về mặt sau bay đi.
Nhìn theo mấy bóng ảnh chớp động phía trước, Vân Hoa đột nhiên kéo Thất Huyền chân nhân, thấp giọng nói:
- Sư phụ, người cùng bọn họ bẩm báo sự việc này với Diệp minh chủ, còn đệ tử sẽ đi thông báo cho Kiếm minh chủ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng có thêm người ứng phó.
Thất Huyền chân nhân nghe vậy giật mình sửng sốt, không hiểu hỏi: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Kiếm Vô Trần đã bế quan, con sao có thể làm phiền hắn được?
Thanh Hoa nhẹ giọng đáp:
- Điều này đệ tử biết, nhưng đệ tử nghĩ từ khi Chính Đạo liên minh thành lập đến nay, đây là sự việc trọng đại nhất, vì thế nên thông báo cho hắn, như vậy nếu sau này có xảy ra chuyện gì không hay, hắn cũng không thể trách tội chúng ta được. Còn nếu không nói cho hắn, một khi chuyện này trở nên nghiêm trọng, xảy ra việc gì ngoài ý liệu, hắn mà hỏi đến thì chúng ta biết tránh thế nào?
Thất Huyền chân nhân nghe cũng có lí nhưng trong lòng vẫn cảm giác có điều không ổn. Vân Hoa đứng cạnh luôn chú ý quan sát thái độ biến hóa của ông, thấy dáng vẻ Thất Huyền chân nhân như vậy liền trịnh trọng nói:
- Sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ không hành sự lỗ mãng đâu. Mau đi thôi, để chậm sẽ không hay!
Dứt lời chuyển thân bay khỏi, chớp mắt đã biến mất trong không trung. Thất Huyền chân nhân do dự một lát rồi cũng quay người nhanh chóng khuất bóng cuối hành lang.
Trong biệt viện u tĩnh, Huyền Phong môn chủ cùng Tịch Diệt thiên chủ và Phong Lôi chân quân đang giao thủ, cả ba đều di chuyển với tốc độ rất nhanh, khí lưu cường kình cuồn cuộn như sóng, phát ra đủ các loại màu sắc vần vũ xung quanh ba người.
Phía đầu hành lang, Diệp Tâm Nghi đứng bất động, bên cạnh có Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ và Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa, mắt ba người tập trung không rời theo dõi trận chiến giữa hai bên, đồng thời đề phòng không cho Huyền Phong môn chủ đào tẩu. Cách đó không xa, Liễu Tinh Hồn đang tiến lại gần một nữ tử mặc y phục màu xanh - chính là Lục Nga - đồ tôn của Cửu Âm thánh mẫu.
Lạnh lùng nhìn Liễu Tinh Hồn, thân hình Lục Nga nhoáng lên, cả người trong nháy mắt biến thành chín nhân ảnh mang theo chín đạo lục sắc quang hoa, tạo nên một vòng sáng xoay chuyển bao trùm Liễu Tinh Hồn vào giữa. Xung quanh, cuồng phong mạnh mẽ nổi lên khiến những đường sáng cao thấp liên tục biến động, chín đạo quang mang chói mắt không ngừng thay đổi phương vị khiến người khác khó thể đề phòng.
Trông thế công trước mắt, Liễu Tinh Hồn sắc mặt âm trầm, trường kiếm trong tay huy động triển khai Thiên Kiếm quyết, kiếm mang sắc nhọn cực kỳ bá đạo bắn ra khắp nơi, ở ngoài cơ thể hợp thành một lưới kiếm phòng ngự vô cùng cẩn mật. Vô vàn kiếm khí đan xen vào nhau, cuối cùng hình thành nên chín đạo kiếm trụ chói mắt xoay quanh ngoài thân, chống lại chín luồng ánh sáng chói mắt biến hóa bất định của Lục Nga.
Cường kình kiếm trụ cùng quang mang chói mắt gặp nhau, song phương va chạm không nhân nhượng, những tiếng sét liên tục cùng hoa lửa bắn ra, hai người không ngừng di động tránh né. Bên ngoài cơ thể cả hai cuồng phong nổi lên như sóng, cát bụi cuồn cuộn khắp nơi, cây cỏ trong viện bay tứ tung, không gian tràn ngập vẻ tang thương và ảm đạm.
Trong tiếng nổ vang trời, Lục Nga toàn thân xoay tròn trong phạm vi một trượng theo một lộ tuyến cổ quái, xảo diệu hóa giải lực lượng đáng sợ. Liễu Tinh Hồn dốc toàn lực triển khai lồng hào quang phòng ngự quanh mình, kiên trì được một khắc dưới sự tấn công như sóng cả, tiếp đó cả người bị lực nổ cường đại đánh bay về sau, để lại một quầng huyết sắc rực rỡ.
Mắt thấy Liễu Tinh Hồn thụ thương, mục quang Lục Nga hướng về phía Huyền Phong môn chủ, cất giọng lo lắng:
- Phong, thời gian không còn nhiều, nhanh lên kẻo không kịp!
Đang giao chiến, Huyền Phong môn chủ vẫn nghe rõ lời Lục Nga, lạnh lùng đáp:
- Đừng vội, bây giờ rời đi vẫn còn hơi sớm. Nàng trước tiên hãy lo tốt cho mình đi, nên làm gì trong lòng ta tự có tính toán.
Ở bên này, Diệp Tâm Nghi nhìn sang Lục Nga rồi quay qua Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ lên tiếng:
- Phiền sư thúc xuất thủ bắt lấy kẻ kia, đến lúc cần có lẽ chúng ta sẽ có thể giảm bớt phiền toái.
Quách Xảo Lệ đưa mắt nhìn Diệp Tâm Nghi, hiểu được hàm ý trong lời nói của nàng ta là muốn bắt Lục Nga để uy hiếp Huyền Phong môn chủ, tức thì đáp ứng:
- Được, ta sẽ đi bắt ả về.
Thân ảnh lóe lên xuất hiện gần cạnh Lục Nga, lạnh lùng nhìn nàng ấy.
Cảm nhận được khí tức cường đại từ Kim Địch Phù Dung, nhãn thần Lục Nga hơi biến đổi, toàn thân lập tức tỏa ra lục sắc quang tráo, hiện xuất tư thế phòng ngự.
Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ nhàn nhã nói:
- Tuổi còn nhỏ nhưng tu vi không hề kém cỏi, thật hiếm có, chỉ đáng tiếc không theo chính đạo. Ta nghĩ ngươi hãy ngoan ngoãn đầu hàng thì hơn, miễn cưỡng đánh cũng khó chạy thoát, hà cớ gì phải thế chứ?
Lạnh lùng nhìn kẻ địch, Lục Nga trầm giọng trả lời:
- Ai thắng ai thua phải so tài mới biết, dù ngươi sống mấy trăm năm, trở thành lão yêu cũng chưa chắc đã hơn ta bao nhiêu đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.