Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 186: Nhất Thiết Nhân Quả




Không nói một lời Lưu Tinh chỉ lãnh đạm nhìn mọi người, nơi khoé miệng lộ ra vẻ chế nhạo.
Nói về Diệp Tâm Nghi và Bách Linh, hiện tại cả hai đang toàn lực thi triển pháp quyết để tấn công lẫn nhau. Lúc này, quanh Bách Linh hiện bảy đạo phong trụ, sau khi co lại nhanh chóng tạo thành một đạo phong trụ dài hơn ba mươi trượng mang theo uy thế chấn thiên nhằm thẳng khối thanh vân phía trên Diệp Tâm Nghi tấn công. Một tiếng sét ngang trời, phong trụ mang cường kình dồn dập oanh tạc khối thanh vân, cuối cùng tụ lại trên không cạnh Bách Linh và hình thành một khối quang trụ nối liền thiên địa.
Lạnh lùng kêu lên, Diệp Tâm Nghi quăng Ngọc lệnh trong tay lên không trung, song thủ giao nhau trước ngực thi triển pháp quyết. Toàn thân chân nguyên đột biến tăng gấp mười lần, giữa hai tay xuất hiện quang cầu lấp lánh quang hoa. Lãnh đạm nhìn Bách Linh, Diệp Tâm Nghi khẽ kêu lên, song thủ lay động đưa quang cầu đánh vào Ngọc lệnh ở giữa không trung. Chỉ thấy một tia sáng chói loà xé nát không gian. Một cỗ sức mạnh vô cùng cường thịnh đột nhiên trút vào trong Dao Trì ngọc lệnh làm cho nó phát sáng rực rỡ.
Một âm thanh khẽ phát ra từ Ngọc lệnh, ngay lập tức quang hoa bạo phát xung quanh Ngọc lệnh. Một đạo phù chú chân ngôn "Lệnh" mang theo quang hoa cuồng mãnh hiện ra giữa không trung, tùy ý theo sự điều khiển của Diệp Tâm Nghi nhắm Bách Linh bay tới. Ngay khi Ngọc lệnh phát động, bốn phía không gian chấn động mãnh liệt, vô số cơn cuồng phong dữ dội được tạo ra và hội tụ lại tạo thành một hố xoáy đen hun hút ẩn chứa lực thôn phệ mãnh liệt nhanh chóng tiếp cận và dừng lại trên đầu Bách Linh.
Nhìn Diệp Tâm Nghi, Bách Linh thần sắc ngưng trọng, nhận biết cô ta đã thi triển Dao Trì tuyệt kỹ thần bí "Lệnh xuất như sơn" trong truyền thuyết rõ ràng là muốn quyết đấu sinh tử ra tay không còn nửa điểm nhân nhượng. Quay đầu lại nhìn Lục Vân, nàng thấy Lục Vân khẽ cười khiến trong tâm nàng đột nhiên xuất hiện một cảm xúc vui sướng vì được cổ vũ.
Thu hồi mục quang, Bách Linh hai tay nhanh chóng huy động huyền cầm. Cửu thiên huyền âm thần bí bắt đầu hội tụ lại xung quanh cơ thể và tạo nên mười đạo âm thanh vô hình mang âm sát chi khí để ngăn chặn sự tấn công của Diệp Tâm Nghi. Trên đỉnh đầu, trong đạo quang trụ chấn thiên xuất hiện một con thất sắc khổng tước bay vút lên cao sải cánh nhảy múa trên không trung.
Chỉ thấy lỗ xoáy đen mang phù chú "Lệnh" nhằm thẳng Bách Linh mang theo âm sát chi khí mãnh liệt, lệnh phù thần kỳ xoay chuyển như phân rã năng lượng biến mất vô ảnh. Khi tiến lại gần, đạo phù chú "Lệnh" gặp lực phản kích của Bách Linh nên giảm dần tốc độ, cuối cùng dừng trước Bách Linh hơn ba trượng từ từ bức ép. Trong không trung chỉ nhìn thấy đạo phù chú "Lệnh" mang lực thôn phệ rất lớn đang lao nhanh xuống Bách Linh mang theo sức mạnh âm sát chi khí, bắt đầu một sự công kích mạnh liệt.
Hai hàng mi khẽ nheo lại, trong mắt Bách Linh thoáng biểu lộ tiếc nuối, nàng nói với giọng êm dịu:
- Là ngươi ép ta, bây giờ ngươi hãy cẩn thận.
Dứt lời, trên đầu Bách Linh ngũ sắc quang hoa bạo phát. Chỉ thấy từ đầu Bách Linh một cây trâm cài tóc bay lên không trung, tức thì hàng ngàn ảnh có màu sắc biển đổi liên tục biến thành các châm ảnh phân bố khắp không gian và tạo thành một trận thế thập phần sâm nghiêm.
Một tiếng đàn ngân lên, sóng âm ba cũng như Ngũ sắc châm ảnh bay đầy trời tạo thành Ngũ sắc thần châm đại trận. Chỉ thấy Ngũ sắc châm ảnh hội tụ ngay phía trên đạo phù chú "Lệnh" tạo nên một đạo ngũ sắc thần châm dài mười trượng, phát ra ngũ sắc quang hoa rực rỡ công kích mãnh liệt vào đạo phù chú "Lệnh".
Tứ bề, bóng ngũ sắc châm tràn ngập trong không gian tùy theo sự lên xuống của cầm âm mà phát động tấn công theo các hướng khác nhau, bao vây lấy Diệp Tâm Nghi, Chiến Tâm tôn giả và tứ đại cao thủ.
Kinh hãi khi nhìn thấy sự thần kỳ của Ngũ sắc châm, Bạch Vân Thiên và Quy Vô đạo trưởng đồng thanh kêu lên, "Định thiên Thần châm!" Từ lúc đầu cho tới khi Bách Linh thi triển thần khí này, thật sự làm cho người ta khó tin. Trên tầng không, Thiên Kiếm khách nhìn thấy Định thiên Thần châm xuất hiện, không nén được tiếng thở dài, hiểu rằng mọi chuyện đã không còn thuận lợi nữa.
Nhìn thấy vẻ bất phục và không cam tâm của Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần, Thiên Kiếm Khách lúc này mới nói:
- Tâm Nghi, hãy dừng lại, không cần phải cố gắng làm gì nữa. Cô ta có Cửu thiên huyền âm trong tay, cộng thêm sự trợ giúp của Định thiên Thần châm nên ngươi hoàn toàn không có cơ hội. Cô ta đã xuất đầu lộ diện thì có thể tạm thời quên chuyện hôm nay đi, cố gắng tiêu diệt Lục Vân cũng chỉ là bất trí. Từ cổ chí kim tà bất thắng chính, do đó chỉ cần giữ cho tâm kiên định, luôn có ý chí tiêu diệt yêu ma thì sớm hay muộn cũng sẽ thành công.
Nhìn Bách Linh với vẻ không phục, Diệp Tâm Nghi thu hồi Ngọc lệnh và trở lại bên cạnh Kiếm Vô Trần. Ngay lúc đó, nhóm Chiến Tâm tôn giả nghe ba người nói cũng lần lượt quay về điểm mà Tam phái tụ tập. Trên mặt đất, Thiên Kiếm viện, Đạo viên, Bồ Đề học viện tất cả cùng nhau quan sát diễn biến. Chỉ có Dịch viên, Nho viên và Phượng Hoàng thư viện môn hạ là tự nguyện ở lại để quan sát động tĩnh của đối phương.
Ở phía bên kia, Khiếu nguyệt Thiên lang, Dao Quang và Văn Bất Danh cùng Quy Vô đạo trưởng cũng trở về bên Lục Vân hỏi thăm thương tích. Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Lâm Vân Phong thì không qua được, không phải vì thương thế của họ mà vì hoàn cảnh không phù hợp vào lúc này. Từ khi Lục Vân an toàn, cả ba người cũng không cần thiết phải chống đối với liên minh. Vì
vậy họ chỉ đứng ngoài nhìn Lục Vân, trong cái nhìn mang theo đầy sự vui mừng và quan tâm.
Nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, trong con mắt sâu thẳm của Lục Vân thoáng lộ vẻ kỳ dị và xa vắng. Lúc này, trong mắt Lúc Vân vừa có tình, vừa có ý lại vừa mang nhiều ý nghĩa không thể đoán chính xác được. Có thể là muốn che giấu nhiều bí mật? Điều đó chẳng ai có thể nói rõ được.
Ngẩng đầu nhìn thân ảnh đang từ từ nhẹ nhàng hạ xuống, thần sắc của Lục Vân thập phần cổ quái, trong mắt chàng ánh lên vẻ mênh mang khó hiểu. Có lẽ kết quả này đã mang đến cho chàng một sự đả kích lớn, làm cho chàng không thể tin được. Nghiêm túc nhìn nhận sự việc, Lục Vân phát hiện trong tâm lúc này tràn ngập những ký ức, có những thứ khó mà chấp nhận được.
Từ từ hạ người xuống bên cạnh Lục Vân, ngọc thủ Bách Linh mở ra. Từ trong lòng bàn tay, Cửu thiên huyền cầm hóa thành một đạo quang mang và biến mất. Hào quang rực rỡ của Định thiên Thần châm cũng ngay lập tức biến mất hóa thành cây trâm cài tóc cắm trên đỉnh đầu nàng, đồng thời kim quang quanh người nàng cũng biến mất. Ngũ thái Tiên lan đang bảo vệ Lục Vân lúc này cũng hiện nguyên hình và tự động biến mất trên đầu Bách Linh, điều đó càng làm cho Bách Linh thêm nhiều phần rạng rỡ.
Tĩnh lặng nhìn Lục Vân, ánh mắt cả hai nhìn thẳng vào nhau, không ai nói một tiếng nào. Thâm tình tràn đầy trong ánh mắt, nụ cười mê đắm trên đôi môi, cả hai như chìm vào ký ức của những tháng ngày vui vẻ bên nhau. Hai người vẫn giữ cự ly, không hề có một cử động cũng như âm thanh nào, tình yêu quả thật không cần lời nói!
Nụ cười rạng rỡ trên môi, Bách Linh mở miệng lên tiếng trước:
- Viên Mộc, có nhớ ta đã từng nói huynh mãi mãi vẫn là Đầu gỗ không? Thật đáng tiếc bây giờ huynh không chỉ là Đầu gỗ mà còn là Lục Vân nữa!
Cả người chấn động, Lục Vân lờ mờ hiểu được ý nghĩa câu nói của Bách Linh. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mặt, thì ra nàng không chỉ đẹp dịu dàng kiều mỵ như đã biết mà hiện thời nàng còn là một Bách Linh thần thánh trang nghiêm trước mặt chúng nhân.
Nở một nụ cười uể oải mang theo vẻ chua chát và đau khổ, Lục Vân hỏi ngược lại:
- Ta nên gọi cô là gì? Bách Linh hay Thiên Chi đô Khổng Tước cung chủ, hay là một cái gì khác?
Hiền hòa trước nhãn tình của chàng, Bách Linh nhẹ nhàng nói:
- Còn nhớ khi huynh gọi ta là Bách Linh, trong tâm ta rất vui. Trước đây và bây giờ ta vẫn là Bách Linh. Cũng giống như huynh, ta ngoài là Bách Linh còn là Khổng Tước cung chủ. Tuy nhiên, giữa chúng ta có là gì cũng không quan trọng, kể cả trong công việc, trong tình cảm. Chỉ cần trong tâm mỗi người đều có nhau là được rồi.
- Lần đầu gặp mặt, nàng đã có suy nghĩ như vậy à? Nàng đã biết rõ thân phận của ta, tiếp cận với ta là có mục đích gì?
Nhìn thẳng Bách Linh, Lục Vân nghiêm túc hỏi.
Đưa mắt nhìn bốn phía, Bách Linh dừng mục quang nơi Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, cuối cùng dừng lại bên Lục Vân, giọng nhẹ nhàng:
- Lúc đầu gặp huynh, ta thực sự chỉ muốn tiếp cận và dò xét con người huynh. Ta tới Nhân gian không phải vì huynh mà chỉ vì muốn tìm ra nguyên nhân của Thất giới hạo kiếp. Tuy nhiên trước khi đi, Khiếu Thiên có nói chuyện nhắc đến huynh. Huynh ấy đã kể lại toàn bộ sự tình, nói rằng ở Nhân gian những người có nhân phẩm và tài năng như huynh khó gặp như tìm kim cương trong cát, huynh lại không hề có thành kiến, tâm hồn rất cởi mở và phóng khoáng, do đó mong ta thận trọng lưu tâm đến huynh. Sau đó qua vài ngày ở bên huynh, ta thấy huynh khác thường nhân rất nhiều, huynh có một thần bí mỵ lực rất lớn kích thích tâm tư người khác. Từ đó đến giờ ta luôn cố ẩn giấu khí tức của huynh, chỉ là huynh không biết mà thôi.
Trầm mặc nhìn Bách Linh, Lục Vân thần sắc bất định. Một hồi lâu mới nở một nụ cười nhẹ nhàng hỏi tiếp:
- Sao nàng làm vậy?
Đáp lại, Bách Linh nhẹ nhàng nói với một nụ cười:
- Ngay khi gặp chàng, ta thấy ấn đường chàng phát ra hắc ám, huyết quang tiềm ẩn. Cũng vì thay Khiếu Thiên trả nợ ân tình, ta khi đó mới giấu khí tức của chàng với hy vọng thay đổi thiên mệnh của chàng. Tuy nhiên, mặc dù đã hết sức nhưng cuối cùng vẫn vô hiệu. Trước khi tạm biệt, ta rất muốn hỏi chàng, nếu như biết trước việc đến Dịch viên thập phần nguy hiểm, rất khó thoát thân thì chàng có vẫn tới hay không?
Lục Vân nghe xong thần sắc chợt biến đổi, khuôn mặt lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ. Đưa mắt nhìn bốn phía, mục quang chàng dừng lại trên Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, trong ánh mắt hàm chứa nét kiên định.
Im lặng nhìn bọn họ, Lục Vân không mở miệng trả lời câu hỏi của Bách Linh. Thật ra ngay lúc đó Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Bách Linh đều đã biết câu trả lời. Như vậy, trong trường hợp này tại sao phải nói nữa.
Nhìn vết thương nghiêm trọng của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, Bách Linh khẽ chuyển người và nói:
- Câu trả lời của huynh, trong tâm của mỗi người chúng ta ai cũng đã hiểu. Ở đây đã và luôn có sự quan tâm và lo lắng của huynh. Huynh không thể quên, cũng sẽ không bao giờ quên bởi vì huynh không chỉ là đầu gỗ, huynh còn là Lục Vân.
Dứt lời, Bách Linh vung ngọc thủ, trên đỉnh đầu Ngũ thái Tiên lan lập tức bay lên và xuất hiện trên đầu Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt.
Ngay khi thấy Ngũ thái Tiên lan xuất hiện, toàn thân Ngạo Tuyết tử quang sáng rực, còn toàn thân Thương Nguyệt thì hồng quang bộc phát. Trong thân thể hai nàng có tiềm ẩn linh khí Tiên lan, nay dưới sự tác động mạnh mẽ của bổn thể Ngũ thái Tiên lan mà mau chóng phát ra toàn bộ phủ lấy thân thể hai người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhìn Bách Linh, thần sắc của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt khẽ thay đổi mang theo sự kính phục. Tác phong và trí tuệ của Bách Linh thật sự làm cho người ta thấy cô ta đẹp toàn mỹ và đáng khâm phục. Ngay trong đôi mắt không chút mảy may vụ lợi của Bách Linh, trong tâm của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt thật sự không thể nảy sinh sự đố kỵ và chối từ được.
Nhìn cách xử sự của Bách Linh, trong tâm Lục Vân ngổn ngang suy nghĩ, nếu cho mình sự lựa chọn, mình sẽ chọn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hay sẽ lựa chọn Bách Linh? Trầm tư suy nghĩ, trong tâm Lục Vân khẽ thở dài, chính bản thân chàng cũng không rõ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.