Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 185: Bách Linh Hiện Thân




Thì ra là vậy, thảo nào lúc đầu Ma Thiên tôn chủ và Ma Phật Huyền Túc một mực truy hỏi lai lịch của cô ta, không ngờ cô ta lại đến từ nơi đó.
Tự nhủ trong lòng, Bạch Vân Thiên nheo mắt với Quy Vô đạo trưởng một cái, thần tình đượm chút thần bí.
Trong lúc ấy, Thiên Kiếm Khách nhìn thiếu nữ đánh đàn bất giác nhíu mày than thầm:
- Sao cô ta lại xuất hiện ở chốn này, lẽ nào giữa cô ta và Lục Vân có ẩn chứa một bí mật gì đó sao?
Dưới đất nhóm người gồm Chiến Tâm tôn giả, Thiên Thương đạo trưởng và Kiếm Vô Trần hết thảy đều thất kinh đưa mắt nhìn thiếu nữ đang đánh đàn, trong lòng ngầm đoán thân phận của nàng. Trong khi đó các cao thủ Lục viện cũng đều nghi hoặc, không biết nàng và Lục Vân có quan hệ gì mà lại ra tay cứu Lục Vân.
Diệp Tâm Nghi nhìn người trong mây khuôn mặt biến sắc, phẫn nộ quát lớn:
- Là ngươi? Sao ngươi dám cản ta ra tay giết Lục Vân?
Thải y1 thiếu nữ khẽ động ngọc thủ, một cỗ cường kích âm ba ào ạt phát xuất, nhất thời khiến thanh loan2 dao động thối lui. Cúi đầu nhìn Lục vân dưới đất, ánh mắt nàng chứa đựng vẻ xót thương trìu mến.
(1 Thải y: quần áo rực rỡ.) Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
(2 Thanh loan: con phượng hoàng toả ánh sáng màu xanh.)
Mục quang dịch chuyển sang Diệp Tâm Nghi, nàng nhẹ nhàng lên tiếng:
- Là ta thì sao? Không biết có phải vô tình chăng mà chúng ta lại có ngày hội ngộ như thế này. Nhưng tất cả vẫn chẳng thay đổi được gì bởi vì ngươi muốn giết Lục Vân, còn ta lại muốn cứu chàng. Nhớ năm xưa ta đã từng nói với một người rằng nếu một ngày chàng bị trọng thương cận kề cái chết, ta nhất định sẽ đến cứu bất luận kết cục như thế nào ta kiên quyết phải đến. Hôm nay ta ở đây, không chỉ vì lời hứa đó mà còn vì những năm tháng vĩnh viễn không thể nào quên ấy, ta muốn để nó mãi mãi là một giấc mơ đẹp.
Thu lại Ngọc lệnh, Diệp Tâm Nghi nhìn thiếu nữ nói:
- Lục Vân âm hiểm tà ác, thân hoài quỷ bí chi học đã trở thành kẻ địch của chính đạo, ta giết hắn chỉ là vì sự an nguy của thiên hạ, vì sự yên bình của Nhân gian. Dựa vào thân phận của nhà ngươi, ngươi nên hiểu rõ việc này ngươi không thể ngăn cản nếu không tất sẽ phạm vào giới quy.
Khẽ cười nhạt, thiếu nữ nhẹ nhàng đáp lại:
- Chàng không tà ác, tà ác là tại nhân tâm. Trong mắt ta, chàng mãi mãi chỉ là gã Mộc đầu ngốc nghế ch nhưng vô cùng đáng yêu và biết tôn trọng người khác. Vẻ nho nhã, tấm lòng thiện lương chính trực của chàng so với Kiếm Vô Trần khác nào ánh trăng rằm so với đom đóm kia. Đáng tiếc tâm của ngươi đã bị những gì ngươi nhìn thấy làm cho mê muội đi. Khi nào Lục viện bị tiêu diệt, Tam phái phân ly lúc đó ngươi sẽ hiểu lời ta nói tất cả có đáng tin hay không. Hiện tại ta sẽ mang chàng đi, mong rằng nhà ngươi hãy tự lượng sức mà nhường bước.
Sắc mặt u ám, Diệp Tâm Nghi giọng pha chút phẫn nộ:
- Bách Linh, ngươi chớ quên thân phận của mình là ai mà ra tay cứu hắn, đó là việc không thể.
Lúc này đây, cuối cùng Diệp Tâm Nghi đã tiết lộ thân phận của thiếu nữ,hóa ra nàng chính là người ở bên Lục Vân trong suốt một thời gian dài vừa qua.
Kín đáo nhìn Lục Vân, Bách Linh cất giọng đáp:
- Ta không vi phạm giới quy, bởi trên người chàng có ẩn tàng tín vật của Thiên Chi đô nên cố nhiên là khách quý của Thiên Chi đô. Chiếu theo đó ta có quyền can dự vào chuyện của chàng.
Nói dứt lời ngọc thủ chợt động, một cỗ cường kích âm ba đột nhiên chấn khai ngực áo Lục Vân. Một mảnh lụa bạc tự xuất phiêu vũ trên không trung theo tiếng đàn của Bách Linh chầm chậm tỏa ánh hào quang bàng bạc.
Mục quang mọi người đều hướng về mảnh lụa bạc trên không ấy, chỉ thấy mảnh lụa từ từ mở ra trước gió, ánh trăng rọi vào hiện lên hình một con cự lang đang ngẩng đầu tru lên giữa trời đầy vẻ uy vũ thần bí. Tiếng đàn như bao trùm mảnh lụa, phủ bên ngoài tầng tầng lớp lớp quang hoa lấp lánh. Mảnh lụa bạc lúc ấy cũng phát ra tiếng lang khiếu, một đạo ngân sắc quang hoa bắn vọt lên không trung huyễn hóa thành một con Khiếu Nguyệt Thiên Lang cao mười trượng và bay lượn phía trên Lục Vân.
Tận mắt nhìn thấy báu vật thần kỳ này, Dịch viên Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong và Lý Hoành Phi cùng Huyền Âm chân nhân sắc mặt chợt biến, thốt nhiên hiểu ra đầu đuôi sự việc. Trong khi đó, ở dưới đất Lục Vân dõi theo Khiếu Nguyệt Thiên Lang, mục quang ánh lên vẻ hoan hỉ. Chàng không thể ngờ rằng mình có thể một lần nữa gặp lại Thiên Lang trong hoàn cảnh như thế này.
Lúc ấy tại không trung, ngân sắc quang hoa chợt loé lên, con Khiếu Nguyệt Thiên Lang khổng lồ bỗng chốc hóa thành một đạo nhân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt LụcVân và mỉm cười nhìn chàng. Khiếu Thiên không nói gì mà chỉ nhìn chàng chăm chú, nhãn thần hàm chứa vẻ hữu nghị và khích lệ. Lục Vân cũng chẳng nói một lời, ánh mắt bao la đằm thắm đáp lại cái nhìn của Khiếu Thiên.
Trên mây, Bách Linh nhẹ nhàng nói:
- Nhớ năm xưa lúc Khiếu Nguyệt Thiên Lang phi thăng gặp phải kiếp nạn, chính thời khắc quan trọng ấy Lục Vân đã xuất hiện, dùng Lôi Thần quyết giúp người vượt qua kiếp nạn, thuận lợi tiến nhập Thiên Chi đô. Lúc đó Khiếu Nguyệt Thiên Lang vì cảm kích chàng đã để lại Ngân Lang Khiếu Nguyệt đồ cực kỳ quý báu này. Đây chính là vật tùy thân của mỗi thành viên trong Thiên Chi đô nên có thể nói đó cũng chính là báu vật vô song của Thiên Chi đô. Chỉ là Lục Vân không biết nên chàng không hề để tâm và cũng không ngờ rằng nhờ
nó mà có được sự giúp đỡ che chở của Thiên Chi đô. Bây giờ Thánh nữ còn cho rằng ta vi phạm giới quy nữa hay không?
Lạnh lùng nhìn Bách Linh, Diệp Tâm Nghi ngữ khí đầy vẻ âm lãnh đáp lại:
- Coi như ngươi đã không vi phạm giới quy, nhưng trước mắt Lục Vân đã gây nên tổn thất cho không ít cao thủ của Lục viện và Tam phái, dựa vào chuyện này ta không thể dễ dàng bỏ qua được. Vì sự uy nghiêm của Lục viện liên minh, vì danh dự của Tam phái hôm nay Lục Vân nhất định không thể rời khỏi đây. Do vậy mong ngươi hãy tự rời khỏi đây, ta không muốn ra tay động thủ với ngươi.
Nhìn lại Diệp Tâm Nghi, Bách Linh thở dài than:
- Tâm của ngươi đã chìm sâu trong chốn duyên trần, tự mình trói thân vào trong bùn lầy mất rồi. Ta cho ngươi biết, nếu ngươi làm vậy sẽ khiến cho Dao Trì diệt vong, ngươi có tin không?
Đáp lại Bách Linh bằng vẻ đầy thách thức bất phục, Diệp Tâm Nghi phản bác:
- Chìm đắm trong trần duyên là ngươi chứ không phải ta! Ngươi mới là người bị tà ác âm hiểm của Lục Vân mê hoặc đến nỗi quên cả thân phận của mình. Hôm nay ngươi hành động như vậy mới chính là đem lại cho Thiên Chi đô nhà ngươi tai họa. Ngươi tốt nhất nên tỉnh ngộ mà lập tức rời khỏi nơi đây, ta sẽ không để ngươi mang Lục Vân đi đâu. Nếu muốn động thủ, ta sẽ quyết đấu với ngươi đến cùng. Ta cũng muốn xem rốt cục ngươi có bản lĩnh gì mà có thể cướp người đem đi từ trong tay ta?
Sắc mặt lạnh lùng, trên gương mặt ngọc tuyệt thế giai nhân của Bách Linh hiện lên vẻ oai nghiêm, nàng sắc lạnh cất tiếng đáp trả:
- Nếu đã như vậy thì ngươi sẽ được thỏa tâm nguyện. Ta chỉ muốn cảnh báo ngươi rằng dựa vào Dao Trì Ngọc lệnh của ngươi cũng không thể thắng nổi ta đâu, hừ, ngươi bại tẩu là điều chắc chắn. Ta có Cửu Thiên huyền cầm trong tay, ngươi đừng hòng giết được Lục Vân. Ngoài ra ta cũng cảnh báo ngươi đừng đấu chọi với ta làm gì, e rằng hậu quả thế nào các cao thủ trong Cửu Thiên Hư Vô giới còn rõ hơn ngươi đấy.
Diệp Tâm Nghi đường đường thống lĩnh Tam phái đồng minh, lại đứng trước mặt cao thủ quần hùng bị Bách Linh uy hiếp, thử hỏi không phẫn nộ sao được! Nộ khí xung thiên, Diệp Tâm Nghi lớn tiếng ra lệnh:
- Tam phái cao thủ nghe lệnh, giờ ta sẽ chặn ả này lại, các ngươi ba người nhất tề xông lên xuất thủ lấy mạng Lục Vân.
Dứt lời Ngọc lệnh trong tay lập tức vũ động, phát xuất một đạo thanh quang nhanh như thiểm điện xông tới.
Giữa tầng không, Diệp Tâm Nghi toàn lực thi triển Dao Trì Ngọc lệnh, đạo thanh sắc quang hoa đó bỗng phân hóa thành chín con thanh tước múa lượn vòng tròn trên trời. Theo sự điều động chín con thanh tước đồng loạt cất tiếng hót dài, hội tụ phía trên đầu Bách Linh tạo nên một đám mây xanh phá không kích xuống.
Cùng lúc đó Chiến Tâm tôn giả, Thiên Thương đạo trưởng và Kim Cương thánh phật ba người cùng liếc nhìn Thiên Kiếm khách, thấy lão mặc nhiên không nói gì ba người cũng không hỏi nữa, đồng loạt thi triển thuật ngự phong nhằm hướng Lục Vân lao tới. Tại không trung, tam đại tuyệt thế cao thủ nhất loạt xuất thủ, ba cỗ cường lực khác nhau từ ba hướng hội tụ thành một đạo công kích cường đại bao hàm pháp quyết ba nhà Phật, Đạo, Tiên mạnh mẽ nhằm thẳng Lục Vân giáng xuống.
Ở trên trời, sắc mặt Bách Linh hơi trầm xuống, song thủ khẽ huy động, tiếng nhạc du dương phút chốc trở thành âm sắc tràn đầy sát khí. Mây gió vần vũ khắp thiên địa chớp mắt tạo thành bảy cột phích lịch phong trụ án theo phương vị thất tinh cấp tốc thu hẹp dần vào trong.
Thản nhiên lướt nhìn qua đám mây màu xanh kia, những ngón tay ngọc ngà xinh đẹp của Bách Linh lướt nhẹ trên huyền cầm, miệng ngân nga:
- Càn cung thiên địa, cửu thiên huyền dẫn, Thiên đô chi bảo, duy ngã hào lệnh, chúng sinh khốn khổ, huyền âm phổ tế, chúng sinh mê muội, huyền âm tịnh tâm...
Tiếng ca lảnh lót cuốn hút ấy hòa với chuyển động uyển chuyển tựa như làn gió mát trong lành lan tỏa ngập tràn đất trời, bao trùm lên tất cả mọi người. Theo tiếng ngân xướng của Bách Linh, hai phím đàn trên Cửu Thiên huyền cầm phát ra quang hoa loá mắt, khắp trời tràn ngập vô số phù chú tạo nên một bầu không khí thần thánh uy nghiêm, chấn động tất cả mọi người có mặt lúc đó.
Ma thần Tông chủ Bạch Vân Thiên thất kinh nhìn Bách Linh trên vầng mây thốt lên:
- Lục Kình phổ của Cửu Thiên huyền cầm - kỳ học vô thượng của Thiên Chi đô không ngờ nghìn năm sau cuối cùng lại xuất hiện chốn hồng trần. Tam thiên giới đã tề tựu tại Nhân gian, Tam vực cũng đã hiện thân chốn này, phải chăng đã đến lúc tam gian thất giới đều quy tụ về một nơi hay cũng là lúc thiên hạ tận diệt đây?
Lời nói thốt ra quần hùng đều nghe thấy, song sắc mặt mọi người dường như không thay đổi mà ẩn ước trong đó chút cảm nhận huyền cơ nào đó.
Trên mặt đất, một tiếng hú dài phát ra từ miệng Khiếu Thiên. Trong lúc phẫn nộ, thân ảnh Khiếu Thiên loé sáng di chuyển với tốc độ kinh hồn hóa thành hàng trăm đạo lang ảnh giơ móng vuốt sắc như dao nhằm hướng tam đại cao thủ phản công. Trong tiếng hú chấn động màng tai, toàn thân Khiếu Thiên ngân quang lấp lánh xuất hiện thêm đầu một con cự lang chặn đứng đòn tấn công đầu tiên của Kim Cương thánh phật.
Ánh chớp loé lên, sau đòn tấn công song phương nhất loạt thối lui, trên nét mặt đều xuất hiện vẻ kinh dị khác thường. Khi vừa trụ vững lại cũng không kịp nghĩ nhiều, Khiếu Thiên lập tức thi triển Không Gian Khiêu Dược một lần nữa xuất hiện trước Lục Vân, ngoan cường chặn bước tiến công của Chiến Tâm tôn giả và Thiên Thương đạo trưởng.
Mọi người xung quanh đều chăm chú quan sát trận chiến này. Chỉ thấy trong ánh sáng chói loà phát ra một tiếng kêu giận dữ, một thân ảnh bé nhỏ với tốc độ kinh hồn xuất hiện giữa luồng cường lực bá đạo. Hào quang xuất hiện giúp đại giảm áp lực lên Khiếu Thiên, chính bởi vậy mà tam đại cao thủ Chiến Tâm tôn giả nhất thời không thể ra tay, trận chiến rơi vào thế giằng co.
Trong lúc đó, Lưu Tinh nhìn Thiên Kiếm Khách, giọng nói lạnh lùng:
- Ngươi vẫn còn chưa tin hay là không cam tâm chịu thua? Thân phận của Bách Linh ngươi trong lòng đã rõ, đắc tội với nàng, đối với Cửu Thiên Hư Vô giới của ngươi và Vân Chi pháp giới đều chẳng có lợi. Trong Tam thiên giới, Cửu Thiên Hư Vô giới vốn có mười hai người, giờ đây chỉ còn lại chín người. Tuy nhân số của Vân Chi pháp giới không ít hơn hai mươi vị, có thể so sánh với Thiên Chi Đô nhưng đã mất đi không ít người. Cứ cho người trong Cửu Thiên Hư Vô giới có tu vi cao nhất, nhưng luận về thực lực tổng thể thì Thiên Chi Đô vẫn được bài danh nhất nhì. Bách Linh là công chúa Khổng tước trên Thiên Chi Đô - Thiên Chi kiều nữ, lại có trong tay Cửu Thiên huyền cầm trấn sơn chi bảo của Thiên Chi Đô, đứng thứ ba trong hai mươi tư thần khí, lại chỉ sau có Kha Thiên Phủ và Hậu Nghệ Thần Cung, hà tất ai có thể đấu với nàng?
Quan sát trận chiến dưới đất, Thiên Kiếm Khách trầm giọng nói:
- Sự sống chết của Lục Vân trước mắt còn chưa phân định. Ranh giới giữa cái sống và cái chết chỉ mỏng manh như sợi chỉ mà thôi. Rốt cục kết quả như thế nào thì phải đợi lúc cuối mới rõ. Tâm Nghi có thể không phải là đối thủ của Bách Linh nhưng để chặn nàng lại cũng không phải là chuyện không thể, không đúng vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.