Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 125: Định Thiên Thần Châm




Tạm dừng dòng suy nghĩ, Lục Vân ngắm nhìn Bách Linh trong vòng tay mình, nhẹ giọng nói:"
- Thứ càng mỹ lệ càng ẩn tàng nhiều nguy hiểm. Quang cảnh nơi này thoạt nhìn thì tuyệt mỹ lôi cuốn nhưng bên dưới cảnh sắc hấp dẫn đó lại ẩn chứa vô số máu tanh. Trong những kẻ tu đạo này có một bộ phận tâm hoài tư dục, trong lòng luôn chứa tư lợi cá nhân, mặc dù có một số người nhất tâm trừ ma nhưng thật đáng tiếc là không có ai cẩn thận suy nghĩ về thực lực song phương khác nhau, cho nên kết quả như thế nào có thể tưởng tượng được."
Nhìn quang ảnh lập loè phía dưới, phích lịch kình lôi không ngừng phát xuất, Bách Linh cười hỏi Lục Vân:"
- Mộc đầu, huynh nói những chính đạo nhân sĩ này không phải là đối thủ của cao thủ Ma vực phải không? Nếu một lát nữa những nhân sĩ chính đạo này lâm vào tuyệt cảnh, bản thân huynh là Lục viện đệ nhất kiệt xuất đệ tử có nghĩ đến việc ra tay tương cứu bọn họ không?"
Suy nghĩ cẩn thận trước những lời nói của Bách Linh, Lục Vân tâm niệm cấp chuyển, nhẹ giọng trả lời:"
- Phải xem tình huống lúc đó như thế nào ta mới quyết định được. Nếu như bại cục đã định mà những người này không chịu rút lui, ta dù có muốn cứu họ cũng hữu tâm vô lực mà thôi. Hơn nữa nhìn vào tình cảnh hiện tại, trong chín đạo hắc ảnh trên đỉnh núi cũng có không dưới sáu tên Ma Tiên được xếp hàng cao thủ, ba người còn lại e rằng có thêm Ma Sát hoặc Ma Thần trong đó nữa. Bằng vào thực lực của một mình ta lại thêm phải bảo vệ cho nàng, e rằng không có nhiều hy vọng."
Nhãn châu chuyển động, Bách Linh mỉm cười dịu dàng:"
- Nói như vậy thì chính đạo nhân sĩ chỉ còn tự cầu phúc cho mình mà thôi. Kẻ thông minh tỉnh táo thấy tình thế không ổn thì nên rút lui, sau này sẽ quay trở lại, bằng không chỉ có tử chiến, tráng liệt hy sinh. Đúng rồi, Mộc đầu, nếu Định Thiên Thần Châm gì đó thực sự xuất hiện, huynh nghĩ nên ra tay cướp lấy hay yên lặng quan sát kỳ biến rồi mới quyết định xuất thủ hay không?"
Nhìn trận chiến thảm liệt trên đỉnh núi, Lục Vân có chút cảm xúc nói:"
- Phật dạy tất cả đều là tùy duyên, tất cả đều theo thiên định, nếu như vật là của ngươi, dù người khác có tính toán đoạt lấy cũng không được. Nhưng nếu vật không phải của ngươi thì dù ngươi cướp được trong tay cũng chỉ mang họa vào thân. Tuy những đạo lý đơn giản đó bình thời đều nằm ở cửa miệng người ta, nhưng thời khắc này không biết có mấy người nhớ được đến nó đây?
- Mộc đầu, huynh biến thành kẻ đa sầu đa cảm lúc nào vậy? Muội không thích nhìn thấy huynh trong bộ dạng đó đâu, muội muốn thấy huynh lúc nào cũng cao hứng, tự tin vào bản thân."
Nghe những lời đó, Lục Vân lập tức cười nói:" Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
- Ta bất quá nhìn những kẻ đầu óc cứng nhắc này có chút cảm xúc thôi. Được rồi, không nói những chuyện đó nữa, chúng ta nên nói về sự việc liên quan đến Định Thiên Thần Châm đó đi. Nếu nó thật sự xuất hiện và tình hình cho phép thì ta sẽ xuất thủ, nhược bằng không thì ta cũng không quan tâm cho lắm."
Bách Linh nghe xong mỉm cười, nhìn cuộc đả đấu đang diễn ra hoành tráng, thấp giọng nói:"
- Nếu đã như vậy, chúng ta cứ chuyên tâm tìm kiếm xem vật trong truyền thuyết đó có phải ẩn tàng ở đây không? Định Thiên Thần Châm, cái tên nghe thật uy phong, liệu thực sự có được sức mạnh định thiên?"
Lục Vân không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn hai phái chính tà giao chiến, khuôn mặt chàng không biểu lộ bất kỳ điểm nào quan tâm đến sự việc đó. Thật khó mà biết được chàng đang nghĩ gì trong lòng."
Trên đỉnh Thiết Trúc Phong, một trường Nhân - Ma đại chiến thảm liệt đang diễn ra. Bốn mươi vị cao thủ tu chân giới tuy chưa hẳn có chung mục đích, giờ khắc này lại đang toàn lực cùng với chúng cao thủ Ma vực giao chiến ác liệt. Bốn phía quang hoa rực rỡ, vô số kiếm mang đẹp mắt âm thanh vang động, cuốn theo cả một trời lá trúc phá không bay ra khỏi rừng trúc. Dưới những âm thanh sấm sét, vô số tiếng la hét và tiếng kêu thảm thiết phát ra, theo đó những đoá huyết hoa mỹ lệ bay ra tứ phía mờ dần và biến mất."
Dưới mặt đất, hắc ảnh rực rỡ dao động, đích ma thú thân thể cường hãn, song quyền cường kình tung hoành giao nhau, giao tranh với kiếm mang của chính đạo cao thủ phát ra âm thanh chấn thiên. Giữa không trung, Ma Linh thân pháp linh mẫn huyễn hoá thành hàng trăm thân ảnh, tầng tầng lớp lớp vây tròn xung quanh chính đạo cao thủ phát động công kích mãnh liệt. Trên đỉnh núi, chín đạo hắc ảnh đến giờ phút này vẫn bất động, trong tĩnh lặng giống như đang che giấu việc gì đó, làm cho người khác có cảm giác phảng phất điều chi thần bí."
Khắp đỉnh núi lúc này lá trúc rơi rụng khắp nơi, gần mười thân thể người cùng với một số xác ma thú rải rác trên mặt đất, máu người màu đỏ tương giao với ma huyết màu lục tạo nên cảnh sắc quái dị. Bốn phía có không ít nhân gian cao thủ bị thương nặng đang cùng với Ma vực cao thủ bị trọng thương giao chiến sống chết, giữa họ không ai chịu lùi một bước, không ai chịu nhường một bước. Lục Vân chú thị nhìn chín đạo hắc ảnh, trong mắt lấp loáng quang hoa kỳ dị. Theo Ý Niệm Thần Ba phân tích, Lục Vân biết rằng chín đạo hắc ảnh này đang thực hiện một hành động gì đó rất cổ quái và thần bí. Hành động đó là gì, Lục Vân không dám khẳng định nhưng chắc chắn có liên quan tới Định Thiên Thần Châm."
Nép vào ngực Lục Vân, Bách Linh nhìn lên đỉnh núi nhẹ giọng hỏi:"
- Mộc đầu, tại sao chín đạo hắc ảnh đó bất động vậy, có phải chúng không có linh hồn không? Hay là linh hồn đã xuất ra, chỉ còn thể xác si ngốc đứng tại nơi ấy?"
Nhìn Bách Linh, Lục Vân có gì đó không minh bạch, tại sao Bách Linh lại hỏi những vấn đề lạnhư vậy? Không có linh hồn, có thể sao? Về điểm này Lục Vân không biết rõ, đối với ma vật ở Ma vực lại càng không rõ cho lắm. Nhìn chín đạo hắc ảnh đó, đang suy nghĩ làm sao để trả lời Bách Linh, đột nhiên Lục Vân thần sắc biến động, từ trong lời nói của Bách Linh mà tỉnh ngộ. Linh hồn xuất khiếu, không phải là nguyên thần xuất khiếu sao? Đối với người tu chân có tu vi cao thâm thì việc đó cực kỳ dễ dàng, huống hồ đây lại là Ma vực cao thủ.
Hiểu được ý đồ của Ma vực cao thủ, Lục Vân tâm niệm chuyển động ý nghĩ trong lòng, nhanh chóng nhẹ giọng nói với Bách Linh:"
- Bọn chúng không phải phát ngốc, đấy là do chúng đang thi triển một bí thuật thập phần cổ quái nhằm tìm kiếm Định Thiên Thần Châm trong truyền thuyết. Hiện tại bọn chúng không có động tĩnh gì chứng tỏ là chưa tìm thấy. Một khi bọn chúng tìm thấy thần châm, tự nhiên sẽ hành động thôi, nàng cứ từ từ xem đi."
Lục Vân vừa nói xong, đột nhiên giữa thinh không xuất hiện một cỗ khí tức kì dị chớp mắt đã bao phủ toàn bộ Thiết Trúc Phong trong vòng mười dặm. Bách Linh thần sắc kinh dị, nhìn xung quanh kỳ quái hỏi:"
- Mộc đầu, là cái gì vậy, tại sao ta có cảm giác kỳ lạ quá, hình như là có gì đó sắp xuất hiện phải không?"
Sắc mặt hơi biến đổi, Lục Vân nhìn bốn phía liền phát hiện lúc này các cao thủ trên Thiết Trúc Phong cũng đều thần sắc kinh biến. Nhìn những kẻ tu chân đang nhanh chóng bay lên đỉnh núi, Lục Vân than thở:"
- Không tưởng được truyền thuyết lại là sự thật, Định Thiên Thần Châm quả nhiên ẩn tàng ở đây. Hiện tại thần châm đã bị Ma vực cao thủ làm xúc động chuẩn bị xuất thế, cuộc vui sắp bắt đầu rồi, nàng phải cẩn thận đó."
Nói xong, mục quang chàng chuyển động nhìn vào thần bí trung niên nhân."
Bạch y trung niên thần sắc điềm nhiên, tay vừa phe phẩy thiết phiến vừa chú thị nhìn đỉnh núi, không hề có một biểu hiện tranh đoạt nào. Cảm giác được mục quang của Lục Vân đang nhìn mình, trung niên nhân quay đầu lại nhìn Lục Vân mỉm cười thần bí, ẩn ước trong đó nhiều ý nghĩa mà Lục Vân không hiểu được."
Trên đỉnh núi lúc này, Ma thú với Ma linh hợp thành hai đạo phòng ngự nghiêm mật đang toàn lực ngăn cản các cao thủ tu chân đến gần. Bên ngoài, chúng tu chân cao thủ đã phát giác thần châm xuất thế, giờ phút này không còn ai do dự nữa, tất cả đều điên cuồng tấn công. Chỉ thấy kiếm quang rực rỡ, lưu quang chợp giật, quang hoa đẹp mắt cùng tiếng kình lôi ngập tràn bầu trời trên Thiết Trúc Phong."
Trong lúc song phương đang toàn lực giao chiến, cửu đạo hắc ảnh nãy giờ bất động bất ngờ chuyển động, ngay tại chỗ hình thành một hắc sắc quang trụ xoay tròn nhanh chóng phóng thẳng lên trời. Cùng với sự xuất hiện của hắc sắc quang trụ, trên đỉnh núi một đạo hào quang đột hiện, chỉ thấy quang hoa mãnh liệt chói mắt từ mặt đất phát ra. Vầng sáng ngũ quang thập sắc rực rỡ ấy cùng với hắc sắc quang trụ phóng lên, chớp mắt đã làm sáng rực trời đất, khiến cho toàn đất trời lúc này xuất hiện một kỳ cảnh đẹp mắt."
Cùng thời khắc quang hoa xuất hiện, một tiếng kinh hô không biết từ miệng ai phát ra, hai bên chính tà đang giao chiến nãy giờ đều bị chấn cảm sâu sắc, phút chốc đã tạm ngưng chiến. Tức thời giữa không trung chỉ thấy thân ảnh loé lên, hai mươi nhân gian cao thủ đều phấn khởi gắng sức hướng thẳng về phía hắc sắc quang trụ hòng mong có thể đoạt lấy Định Thiên Thần Châm vừa xuất thế. Phía Ma vực cao thủ cũng biết được mục đích và ý định của chúng nhân, tất cả đều liều chết chống lại. Mỗi bên lúc này đã toàn lực phát động những đợt công kích mạnh nhất. Nhất thời giữa không trung thân ảnh hóa thành hàng trăm, song phương toàn lực thi triển kỳ chiêu nhằm đạt được mục đích của mình."
Cách đó không xa, bạch y trung niên thần bí nhìn thấy quang hoa đẹp mắt xuất hiện, trên khuôn mặt anh tuấn liền xuất hiện một nụ cười kỳ dị tựa hồ mọi việc đều nằm trong ý liệu của hắn. Nhìn Lục Vân, thân ảnh hắn nhẹ chuyển động, chỉ thấy một đạo quang ảnh khúc khuỷu âm thầm xuất hiện giữa không trung, thân thể trung niên nhân xuất hiện ở không gian trên đỉnh núi một cách cực kỳ huyền diệu. Đảo mắt nhìn các cao thủ đang toàn lực muốn tiếp cận, trung niên nhân không chuyển động, vẫn giữ khoảng cách với quang trụ trong cự ly ba trượng, bình tĩnh quan sát.
Bên ngoài, Bách Linh hiếu kỳ hỏi:"
- Mộc đầu, vật phát sáng đó có phải là Định Thiên Thần Châm không? Tại sao nó lại bị khí hắc sắc bao phủ làm cho không thể nhìn thấy gì hết vậy?"
Nhìn kỳ cảnh trước mắt, Lục Vân trầm thanh nói:"
- Đừng nóng vội, sớm muộn gì nàng cũng được thấy mà. Hiện giờ chín tên Ma vực cao thủ đang vây khốn thần châm, mong muốn chế phục nó, nhưng thần thâm đang toàn lực phản kháng, giữa hai bên tạm thời bất phân thắng bại."
Bách Linh nghe xong không hỏi nữa, tĩnh lặng nép vào ngực Lục Vân, song nhãn chăm chú nhìn lên đỉnh núi."
Trên đỉnh Thiết Trúc Phong lúc này xuất hiện một thiên địa kỳ quan. Chỉ thấy chín Ma vực cao thủ đang toàn lực phát động bí thuật, tại giữa không trung hình thành một đạo hắc sắc quang tráo xông thẳng lên trời. Nhưng bên trong màn sáng đó lại có một đạo quang hoa rực rỡ đang nhanh chóng lớn lên, rất nhanh ở giữa màn sáng hắc sắc đó bắt đầu cọ xát với nhau. Theo sự ma sát đó hai cỗ quang hoa một hắc một hồng giao nhau tạo thành một luồng ám hồng quang hoa, bất thời dao động lên xuống, toàn lực giao tranh với nhau."
Quang hoa rực rỡ càng lúc càng cường thịnh, lúc này cửu đạo ma ảnh vốn đang xoay chuyển thần tốc bất ngờ di chuyển chậm lại, nhưng màn hắc sắc quang tráo thì càng lúc càng sáng lên. Chỉ thấy giữa không trung cửu đại cao thủ Ma vực thần sắc trầm trọng, trên đầu mồ hôi đổ xuống như mưa, hiển nhiên lúc này bọn chúng đã tiêu hao quá nhiều chân lực. Tuy nhiên, cửu đại cao thủ quyết không từ bỏ, đều tận toàn lực xoay quanh nhằm chế trụ thần châm lại."
Bên trong màn sáng hắc sắc chính là một cây gậy huyền thiết dài lấp lánh tử hồng quang hoa, ngoại hình nhìn giống như cây châm, lại có vài phần giống cây bổng đang đưa lên đưa xuống. Theo sự dao động lên xuống của nó, hai đạo quang hoa một tử một hồng giao nhau phóng ra bốn phía hình thành một màn sáng tử hồng kỳ dị. Bên ngoài màn sáng này có tầng tầng quang ba dũng động, vô số kình mang dày đặc, khí thế thập phần mãnh liệt đánh vào bốn phía hắc sắc quang trụ."
Quang ảnh trắng xám chớp tắt bất định hợp với vô số tiếng vang rền kẹp lấy cường kình khí lưu, từ màn ảnh màu đen ấy, một cỗ khí tức không ngừng tăng lên, từ từ tích lũy thành một lực lượng đáng sợ. Cỗ khí sắc bén thập phần bá đạo vô thanh vô tức xuyên qua hắc sắc quang tráo, xuất hiện trên đầu những người có mặt tại trường. Lúc này mọi người đều cảm thấy sự bá đạo của thần châm, khí tức đáng sợ ấy giống như tên gọi của nó vậy, quả thực có khả năng - định thiên- cường mãnh."
Nhìn cửu đạo ma ảnh di chuyển càng lúc càng chậm, chúng nhân đều minh bạch thần châm trong truyền thuyết đã xuất thế. Vì muốn có được thứ vật thần vật này, chính tà cao thủ của nhân gian giới lúc này đều không nghĩ đến việc khác, liều lĩnh điên cuồng công kích cao thủ Ma vực, chỉ mong muốn đánh lui bọn chúng hòng chiếm đoạt thần vật."
Trong lúc tấn công, Quy Vô đạo trưởng lớn giọng nói:"
- Các vị đồng đạo hãy kiên trì lên, vì hoà bình lâu dài của nhân gian, vì an bình của tu chân giới, chúng ta nhất định không được để cho cao thủ Ma vực đoạt được thần châm. Đã đến lúc chúng ta vì yên bình của nhân gian mà liều chết giao chiến rồi! Mọi người hãy toàn lực tấn công!
Nói xong, nhân ảnh Quy Vô đạo trưởng biến mất, tức thời ở giữa không trung huyễn hoá thành chín đạo thân ảnh. Mỗi thân ảnh đó lại huyễn hoá thành chín đạo nhân ảnh khác nữa, cứ như thế tiếp tục biến đổi. Chỉ trong chớp mắt, trên đỉnh Thiết Trúc Phong đã ngập tràn vô số thân ảnh của Quy Vô đạo trưởng."
Thần sắc của bạch y trung niên biến đổi, kinh ngạc nói:"
- Phong Vân Bách Biến thân pháp - tuyệt học trấn sơn của Vân Vụ phong ngàn năm bất hiện, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây. Thật là hứng thú, thiên hạ cao thủ càng ngày càng nhiều, hắc hắc."
Cách đó không xa, Lục Vân nghe những lời nói của trung niên nhân, trong thâm tâm có chút kinh ngạc. Trước đó hắn không hề nghĩ đến đạo trưởng Quy Vô trên người lại có tuyệt kỹ này, đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Nhìn những thân ảnh huyễn hóa không ngừng đó, Lục Vân tâm niệm nhất động, Ý Niệm Thần Ba nhanh chóng phân tích quỹ tích của Quy Vô đạo trưởng."
Trên đỉnh núi, thân ảnh Quy Vô lóe lên, vô số huyễn ảnh đột hiện trên đỉnh đầu chín đạo ma ảnh. Nhìn cửu đạo cao thủ đang ra sức vây khốn thần châm, Quy Vô nhãn thần lạnh lẽo, trường kiếm trong tay rút ra, một luồng kiếm quang giống như quang hoa nổ tung phát xuất, kiếm khí mạnh mẽ dày đặc che phủ đầy trời tức thì phách xuống cửu đạo thân ảnh. Chỉ thấy ám hồng quang hoa rực rỡ, thân ảnh bắn ra như tên, chín âm thanh nộ hống cùng lúc phát ra, thế vây công lập tức bị hoá giải."
Cùng lúc thế vây công vừa bị hóa giải, một đạo lượng quang đẹp mắt như Phật quang phổ chiếu mang khí tức thần thánh mà bá đạo tràn lên phủ khắp từng ngóc ngách của Thiết Trúc Phong. Chính khi trường kiếm của Quy Vô đạo trưởng đánh vào Ma vật, thần bí trung niên nhân trước đó vốn không có động tĩnh gì đột nhiên thân thể nhất ám, cả người biến mất, xuất hiện ở khoảng không phía trên Định Thiên Thần Châm. Nhìn thần vật thần kỳ đó, trong mắt trung niên nhân bạo xạ một luồng quang hoa sáng chói như ngọc, song thủ trước mặt giao nhau thành một thế thủ kỳ lạ, hai cỗ quang hoa tà dị nhất hắc nhất lục xuất hiện từ hai lòng bàn tay hắn, hình thành một màn sáng trong suốt, mãnh nhiên hướng phía thần châm bao vây."
Dưới mặt đất, cửu vị cao thủ Ma vực toàn thân rực rỡ hắc sắc quang hoa, song nhãn mỗi tên đều hiển hiện ám lục quang hoa, thân ảnh bắn tới xuất hiện bên cạnh bạch y trung niên, đôi mắt lãnh khốc nhìn hắn. Song thủ giao nhau nhất phiên nhất chuyển, một hắc sắc quang cầu băng không xuất hiện, truy theo màn sáng trong suốt của trung niên nhân, đánh vào thần châm."
- Tàn Tâm Ma Sát, Ma vực Hắc Ám giới bài danh đệ ngũ vị cao thủ, không tưởng được chúng ta lại hội ngộ nơi đây. Thế nào? Ngươi muốn cùng ta giao thủ lại hòng đoạt vật này à?"
Tà dị nhìn vào hai mắt rực rỡ ám lục quang hoa của ma ảnh, trung niên nhân điềm đạm nói."
Hừ lạnh một tiếng, Tàn Tâm Ma Sát âm sâm nói:"
- Ta cũng không nghĩ rằng Ma Thần Tông Chủ liên Nhân gian giới Bạch Vân Thiên cũng xuất hiện nơi đây. Vật này do Hắc Ám giới bọn ta phát hiện cho nên nó thuộc về Hắc Ám giới, nếu ai muốn đoạt nó thì phải hỏi bọn ta trước đã. Bạch Vân Thiên ngươi tuy tu vi cao thâm, nhưng nơi này bọn ta có bảy vị Ma tiên cấp biệt cao thủ, thêm vào một Ma mị, e rằng ngươi không chiếm được chút tiện nghi nào đâu. Ta khuyên ngươi hãy ly khai nơi này thì tốt hơn.
- Những điều đó ta có thể thấy, ngươi không cần giải thích. Ta đã đến đây, tin rằng ngươi cũng biết quy củ của ta, những lời ngươi vừa nói tốt nhất là thu về đi. Thần vật này rất phi thường, Ma vực các người tuyệt đối không đem đi được đâu, nếu không tin, chúng ta đánh cược một phen."
Ánh mắt tà dị của Bạch Vân Thiên nhìn Tàn Tâm Ma Sát, lạnh lẽo đáp trả."
- Được, cược thì cược, không lý nào ta sợ ngươi. Bí mật của vật này không chỉ ngươi biết rõ, trong lòng ta ít nhiều cũng hiểu biết, chúng ta tự lường bản lĩnh của mình vậy! Bọn ta đã chuẩn bị tâm lý, bây giờ chúng ta chỉ dựa vào bổn sự."
Tàn Tâm Ma Sát nói xong, lập tức phân phó thủ hạ, lưỡng vị Ma tiên đối phó Quy Vô đạo trưởng, còn những Ma thú Ma linh phân thủ bốn phía, vô luận như thế nào cũng phải giữ các cao thủ nhân gian giới ở bên ngoài. Ngũ vị Ma tiên còn lại với Ma mị dùng toàn lực vi trụ thần châm, bắt đầu tranh đoạt."
Giữa không, Bách Linh nhìn Lục Vân, thấy chàng thần sắc thay đổi, bất giác hỏi:"
- Mộc đầu huynh làm sao vậy, việc gì khiến huynh kinh hoảng vậy?"
Nhìn nàng một cái, Lục Vân tức thời khôi phục nguyên trạng, nhẹ giọng nói:"
- Ta chỉ là bị thân phận của trung niên nhân làm cho hoảng sợ thôi, mặc dù trước đó Quy Vô đạo trưởng đã nói hắn xuất thân từ Ma Thần Tông, nhưng ta vẫn không tưởng được hắn lại là Tông chủ của Ma Thần Tông. Ma Thần Tông là một trong năm môn phái tu chân lớn nhất thiên hạ và cực kỳ thần bí, cùng với Thiên Ma Giáo hiệu xưng Thế Gian Song Tuyệt, không tưởng được ngày nay lại gặp được ở đây."
- Thì ra là vậy, muội lại tưởng huynh đang suy nghĩ cách chơi đùa với Định Thiên Thần Châm chứ! Đừng nói với muội những điều đó, không có điểm nào vui cả, Mộc đầu, chúng ta nói những chuyện vui vẻ đi, huynh thấy thế nào?"
Nhìn Lục Vân, trên mặt Bách Linh hiện ra thần sắc hưng phấn, lâu lâu lại lén nhìn Định Thiên Thần Châm ấy. Nhìn bộ dạng thần bí của Bách Linh, Lục Vân không thể không lắc đầu cười khổ, nha đầu này hoàn toàn không biết nguy hiểm là gì, chỉ luôn nghĩ đến những sự việc khó lòng hoàn thành tốt đẹp. Nhìn ánh sáng của thần châm ở giữa không, Lục Vân nhẹ giọng nói:"
- Vui à? Bây giờ nàng cảm thấy thứ đó vui lắm sao? Hiện tại nàng có biết vui vẻ là thế nào không? Ta chỉ e rằng sau khi nàng đoạt được vật đó, nàng sẽ không thấy vui vẻ gì đâu. Khi đó sau lưng nàng lúc nào cũng có cao thủ đuổi theo, liều mạng cướp đoạt vật đó, đi đâu cũng có người đuổi bắt, lúc đó nàng mới biết thế nào là không vui vẻ."
Nhãn thần ngớ ngẩn, Bách Linh tựa hồ không tưởng được Lục Vân lại nhìn thấu tâm tư của nàng, thần sắc bất giác tỏ ra kinh ngạc. Len lén nhìn Lục Vân, thấy chàng tịnh không có một chút sinh khí nào, Bách Linh liền lộ xuất một nụ cười kiều mị, song thủ ôm chặt cổ Lục Vân, ngọt ngào nói:"
- Mộc đầu, muội chỉ muốn nhìn xem vật đó có gì thần kỳ, tuyệt không có ý tứ chiếm giữ. Huynh hãy làm việc tốt đi, xuất thủ lấy vật đó cho muội nhìn để muội vui một lúc, nếu không vui thì trả lại cho bọn họ tiếp tục tranh đoạt, như vậy được không Mộc đầu? Muội chỉ nhìn thôi, thật mà, chỉ nhìn thôi!"
Bách Linh vừa nói, vừa nhìn chàng cười làm nũng kiều mị."
Nhìn Bách Linh trong lòng mình, mặc dù biết yêu cầu đó không chính đáng nhưng lúc này Lục Vân phát hiện ra không có cách nào từ chối được nàng. Có lẽ nàng không có cái khí chất đạm nhã như tiên của Ngạo Tuyết, thanh nhã như nguyệt của Thương Nguyệt nhưng nàng lại có nụ cười ngang bướng mà kiều mị, cực kỳ mê hoặc, làm cho không ai nỡ cự tuyệt nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.