Thất Giới Hậu Truyện

Chương 327: Xao sơn chấn hổ (Rung cây nhát khỉ)




Hoàng Kiệt vẻ mặt cười lạnh, rõ ràng không thèm để ý đến phản kháng của Phiêu Linh khách, trường kiếm trong tay xoay ngược trở lại, làn kiếm dày đặc tự động tản ra hình thành một kiếm trận kín băng, không ngừng ép thẳng vào trung ương. Cảm ứng thấy nguy hiểm, Phiêu Linh khách đột nhiên tru lên một tiếng, thân thể nghịch chuyển giữa không trung, cả người chớp mắt hóa thành một làn sáng màu đỏ sậm, sau đó gào lên bắn ra như mũi tên rời khỏi dây cung, thế đi nhanh nhẹn. Hoàng Kiệt thấy vậy, vẻ mặt đang cười ngây ra, kinh ngạc nói:

- Quy Tâm Tự Tiễn, Nhất Khứ Bất Phản (Mũi tên tự quay về tâm, một đi không trở lại)! Ngươi đến từ Lư Sơn Bất Quy Lộ?

Trong khi đang hỏi, Hoàng Kiệt vội vàng né tránh, không dám nghênh tiếp một chiêu này của Phiêu Linh khách. Đến lúc đó, mũi tên ánh sáng lóe lên phá không gào thét, chớp mắt đã biến mất về phía xa xa. Cảnh tượng này khiến Ngốc Thiên Ông, Tuyết Nhân, Tây Bắc Cuồng Đao đều nhìn rõ, nhưng ba người ai cũng không nói một câu, tập trung tinh lực vào Thiên Lân và Tỏa Hồn.

Trải qua một phen đối kháng, Thiên Lân và Tỏa Hồn đều hiểu nhau thêm một bước, tranh đấu vô hình giữa song phương cũng bắt đầu kích hóa. Trước đây, Thiên Lân dùng Hóa Hồn đại pháp tạo nên thương tổn rất lớn cho Tỏa Hồn. Hiện nay, Tỏa Hồn dần dần thích ứng với loại tình hình đó, không những không bài xích Thiên Lân, ngược lại còn nhờ vào Hóa Hồn đại pháp của Thiên Lân để luyện hóa những nguyên thần tạp nhạp không thuần chất trong người nhằm hoàn thiện bản thân. Đồng thời, để không khiến Thiên Lân phát hiện, Tỏa Hồn bề ngoài ra sức phản kháng để dụ Thiên Lân tăng mạnh sức công kích.

Ban đầu, Thiên Lân quả nhiên bị lầm mưu. Nhưng giây lát sau, Thiên Lân liền cảm thấy không ổn, vội vàng chuyển đổi pháp quyết, thi triển Phật quang cực thánh cực mạnh của Phật môn. Đến lúc này, Tỏa Hồn do thuộc tính âm ám mà có lòng bài xích, cũng khó mà mượn sức của Thiên Lân, chỉ đành mạnh mẽ phản kháng, lập tức hất bắn Thiên Lân đi.

Lùi lại phía sau, Thiên Lân trong lòng đầy kinh ngạc. Tu vi bản thân hiện nay tăng mạnh, nhưng đơn thuần chỉ tính sức mạnh, không ngờ hắn lại không thể áp chế được Tỏa Hồn, có thể thấy nó sau khi nuốt được nguyên thần của tám mươi mốt người tu đạo, sức mạnh đúng là tăng hẳn lên.

Thoát khỏi sự vây bọc của Thiên Lân, Tỏa Hồn đảo tròn giữa không trung, khi phát hiện Phiêu Linh khách đã không còn thấy, trong lòng hừ giận một tiếng, lập tức chọn phương án rời đi. Hành động này lại chứng minh sự xảo trá của Tỏa Hồn. Trong nhóm năm người, Tuyết Nhân và Thiên Lân ở đây đều là hạng không dễ đối phó, còn lại ba người cũng là hạng khó gặm, Tỏa Hồn không muốn lãng phí thời gian.

Đợi Tỏa Hồn đi rồi, bốn người quanh đó đều tập trung nhìn Thiên Lân, trong lòng mỗi người đều có tính toán.

Bật cười điềm nhiên, Thiên Lân liếc tình cảnh bốn người quanh đó, khẽ nói:

- Oan gia ngõ hẹp, xem ra tình hình của ta không ổn lắm rồi.

Tuyết Nhân hừ giọng nói:

- Ngươi biết vậy là tốt.

Ngốc Thiên Ông hỏi:

- Thiên Lân, trước đây ngươi có phải ẩn núp suốt dưới hồ phải không?

Thiên Lân cười hỏi lại:

- Điều đó có quan trọng không?

Hoàng Kiệt hừ giọng nói:

- Đối với chuyện của ngươi hoàn toàn không quan trọng, nhưng đối với hồ nước thì có một số chuyện lại có vẻ càng trọng yếu.

Thiên Lân cười tà dị nói:

- Nói như thế, nếu ta không nói rõ ràng, các vị hẳn sẽ không bao giờ thôi?

Ngốc Thiên Ông lạnh lùng đáp:

- Những chuyện mới nhất, ngươi thấy sao?

Tuyết Nhân quát lên:

- Bớt nói nhảm, ngươi nhanh nói ra cái hồ nước này hình thành như thế nào đi.

Thiên Lân bật cười kỳ dị, hơi thần bí đáp:

- Muốn biết cũng có thể, nhưng ta sợ các vị sau khi biết rồi tâm tình không thích thú lắm.

Hoàng Kiệt nói:

- Không cần phải cố làm ra vẻ thần bí, có gì nói ra đi.

Tây Bắc Cuồng Đao nhìn Thiên Lân, cau mày nói:

- Ngươi dường như đang đùa giỡn với chúng ta?

Thiên Lân cười trả lời:

- Thông minh, liếc cái đã bị ngươi nhìn thấu suốt rồi, quả thật khiến ta phải thất vọng.

Ngốc Thiên Ông kinh ngạc nói:

- Thiên Lân, ngươi bớt bày trò đi, nhanh nói ra sự thật.

Thiên Lân cười điềm đạm, ánh mắt kỳ dị quét qua bốn người, khinh thường nói:

- Thật ra cũng không có gì, cái hồ nước này do ta tốn hao không ít tinh lực mới làm ra được, chủ yếu để hấp dẫn sự chú ý của các vị.

Tuyết Nhân hỏi tiếp:

- Ngươi có mục đích gì, nói nhanh.

Thiên Lân nói:

- Rất đơn giản, Băng Nguyên rộng lớn, muốn tìm người vô cùng phiền phức. Đằng Long cốc để giăng bẫy các vị, đặc biệt để ta ở nơi này làm ra cái hồ nước này, sau đó chơi trò ôm cây đợi thỏ, khi thời cơ thích hợp thì tiêu diệt toàn bộ các vị để khôi phục hòa bình của Băng Nguyên.

Câu này vừa nói ra, bốn người có mặt lập tức nhìn chung quanh, quan sát tình hình quanh đó. Nhưng trải qua một phen thăm dò, bốn người hoàn toàn không phát hiện bất cứ điều nào khác thường, vì thế vẻ mặt đều lộ ra sự hoài nghi.

- Tiểu tử thúi, ngươi muốn lừa bọn ta?

Trừng Thiên Lân, Tuyết Nhân là người mở miệng chửi mắng đầu tiên.

Ngốc Thiên Ông tiếp theo lập tức, cười lạnh nói:

- Rung cây nhát khỉ, ngươi quả thật nghĩ qua chu đáo. Chỉ đáng tiếc bọn ta không hề mắc lừa.

Hoàng Kiệt nhếch đôi mày rậm, hỏi lại:

- Thiên Lân, ngươi cho là vậy có ý tứ lắm sao?

Bật cười ha hả, Thiên Lân hỏi ngược lại:

- Nói mà không có ý, ngươi sẽ hỏi ta chăng?

Hoàng Kiệt giận dữ nói:

- Câm miệng, ta không có sức đấu võ mồm với ngươi. Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, cái hồ nước này xuất hiện khi nào, tại sao nó hình thành?

Thiên Lân nghe vậy, nụ cười mất đi, lạnh lẽo nói:

- Nếu ta không nói thì sao?

Hoàng Kiệt đáp:

- Thế thì đừng trách ta không khách khí.

Thiên Lân khinh thường đáp:

- Với sức của ngươi mà cho là mình có thể còn sống sót rời khỏi Băng Nguyên chăng?

Hoàng Kiệt cười gằn nói:

- Đe dọa ta, ngươi cho mình là ai?

Thiên Lân không để ý đến y, đưa mắt nhìn Ngốc Thiên Ông, gằn giọng:

- Lão Ngốc, ngươi cũng muốn tính toán nợ cũ với ta ở đây phải không?

Ngốc Thiên Ông âm hiểm nói:

- Ngươi cứ nói đi?

Thiên Lân nhíu chân mày hỏi ngược lại:

- Nói như vậy, ngươi cũng dự tính lưu lại nắm xương già lão nơi này phải không?

Ngốc Thiên Ông rất giận, quát lên:

- Thiên Lân, ngươi chớ có cuồng vọng, hôm nay ta nhất định phải phân thây ngươi thành từng mảnh.

- Nếu ta bị ngươi phân thây thành từng mảnh, thế thì chẳng phải bị phí công sao?

Nhìn Tuyết Nhân, Thiên Lân không nhanh không chậm nói.

Nghe vậy, Ngốc Thiên Ông sửng sờ, Tuyết Nhân lại gật đầu đáp:

- Không sai, Thiên Lân là của ta, ai cũng chớ có mong mà tranh đoạt với ta.

Liếc Ngốc Thiên Ông, Thiên Lân bĩu môi nói:

- Nghe nói chưa, nếu ngươi không muốn tìm cái chết, thế thì tốt nhất cút đi.

Ngốc Thiên Ông cười giận nói:

- Ngươi muốn mượn đao giết người, nhưng ta sẽ không lầm mưu. Hôm nay cho dù ta không có cơ hội động thủ, ta cũng phải ở nơi này nhìn ngươi chết trong tay người khác.

Thiên Lân kêu một tiếng nói:

- Nói như thế, ta nói cả nửa ngày rồi chẳng phải cũng uổng công thôi sao?

Hoàng Kiệt lạnh lùng lên tiếng:

- Ngươi thấy vậy chăng?

Thiên Lân khinh thường nhún vai, điềm nhiên nói:

- Nếu như hù dọa các ngươi không được, ta chỉ có thể đổi phương pháp khác, mang các ngươi đi Đằng Long cốc một chuyến, hay là đi gặp Thanh Ảnh Huyền Tôn …

Ngốc Thiên Ông quát lên;

- Bớt làm bộ đi, chúng ta sẽ không bị lầm mưu.

Thiên Lân cười nói:

- Con người đều không muốn rơi bẫy. Nhưng có lúc lại không phải do ngươi không rơi bẫy.

Lời nói còn vang bên tai, hai tay Thiên Lân đột nhiên loáng lên, phát ra một luồng khí lạnh băng huyền diệu vô cùng, chớp mắt đã kéo bốn người ở trên không trung rơi xuống mặt đất. Cùng lúc đó, bốn người rơi xuống bị đóng băng cứng lại, ai cũng bị một luồng khí lạnh lẽo vây phủ, nhất thời không thoát ra được. Lợi dụng lúc này, Thiên Lân thi triển Thuấn Gian Chuyển Di trong Băng Thần quyết, lợi dụng đặc tính liên lạc đặc biệt của băng tuyết, chỉ chớp mắt đã mang bốn người đi vài trăm trượng đến bên ngoài Đằng Long cốc.

Đến lúc đó, Tuyết Nhân thoát khỏi sức trói buộc của Thiên Lân đầu tiên, bay lên giữa không trung. Sau đó, Ngốc Thiên Ông, Hoàng Kiệt và Tây Bắc Cuồng Đao không phân trước sau cùng bay lên không trung. Dưới mặt đất, Thiên Lân hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Hoan nghênh đến Đằng Long cốc, các vị nếu không vội thì hãy ngồi xuống trước.

Tuyết Nhân, Ngốc Thiên Ông, Hoàng Kiệt ba người vẻ mặt khó coi, không ngờ được Thiên Lân lại thần thông như vậy, chỉ trong chớp mắt đã mang bốn người vượt vài trăm dặm đến nơi này. Bây giờ, Đằng Long cốc ngay ở trước mắt, bọn họ tuy trong lòng hận thù Thiên Lân, nhưng lại không dám lỗ mãng, ai nấy mắng chửi mấy câu rồi liền trước sau bỏ đi.

Đưa mắt nhìn theo ba người, Thiên Lân thôi cười, ánh mắt nhìn Tây Bắc Cuồng Đao, hỏi:

- Trước đây, Phong U xuất hiện, có phải ngươi có phát hiện nào không?

Tây Bắc Cuồng Đao hỏi ngược lại:

- Ngươi ở dưới đáy hồ có phát hiện thế nào?

Thiên Lân cau mày nói:

- Ngươi muốn trao đổi?

Tây Bắc Cuồng Đao điềm nhiên trả lời:

- Ít ra giữa chúng ta còn chưa đến giai đoạn không có gì để dấu nhau.

Thiên Lân gật đầu trả lời:

- Cũng đúng, quan hệ giữa chúng ta còn nông một chút.

Tây Bắc Cuồng Đao nói:

- Nói đi, có phát hiện thế nào?

Thiên Lân đáp:

- Việc hình thành hồ nước có quan hệ đến tương lai của Băng Nguyên. Người hiểu rõ nhất là Xà Thần, đáng tiếc bà ta lại không muốn nói nhiều. Ngoài ra, Thiên Tàm cũng biết được một số tình hình, nhưng đại khái cũng tương tự như ta. Được rồi, đến ngươi.

Nghe vậy, Tây Bắc Cuồng Đao nhìn Thiên Lân, ánh mắt kỳ dị trả lời:

- Lai lịch của Phong U chắc ngươi cũng đã biết, không nói thêm gì cả. Theo quan sát lúc đó của ta, Phong U đến đây có khả năng liên quan đến hồ nước, rõ ràng y biết điều gì đó, nhưng lại không nói rõ ra. Ngoài ra, ta còn phát hiện một điểm, Phong U toàn thân ngập tràn khí đen, nhưng bên trong lại không có vật chất gì cả, cũng không phải dạng nguyên thần, cũng không có cơ thể huyết nhục thực tế. Vì thế, ta đã từng thử hỏi y một câu là người hay là quỷ, hoặc là u linh.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Có chuyện này? Ngươi không sai lầm đó chứ?

Tây Bắc Cuồng Đao khẳng định:

- Tuyệt đối không sai. Khi đó cây chiến đao trong tay ta để lộ hình thái của Phong U, khiến ta nhìn xuyên qua sương đen quanh người y rõ ràng, kết quả bên trong lại không có gì cả, khiến cho ta cảm thấy rất kinh ngạc.

Thiên Lân cau mày nói:

- Tình hình như vậy ta mới lần đầu nghe thấy, ngươi có suy nghĩ như thế nào?

Tây Bắc Cuồng Đao lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ nữa, phỏng chừng người có hiện tượng như vậy trên thế gian hoàn toàn không nhiều. Được rồi, nơi này không thể lưu lại lâu, ta cáo từ trước đây.

Tung người bay lên, Tây Bắc Cuồng Đao nhanh chóng bay về xa xa.

Thiên Lân yên lặng tại chỗ, trầm mặc rất lâu mới xoay người quay về Đằng Long cốc.

Vừa vào đến Đằng Long cốc, Thiên Lân liền thấy có phần kỳ quái. Nơi đã quen thuộc nhiều năm nay lại có cảm giác khác lạ. Chuyện này là như thế nào đây? Có phần nghi vấn, Thiên Lân tăng tốc tiến lên, khi đến Đằng Long phủ, hố đất ở nơi tượng đá thần long từng dựng đó khiến hắn bất ngờ, tượng đá thần long đã không còn nữa rồi. Ngạc nhiên, Thiên Lân không khỏi hạ xuống, quan sát tình hình chung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.