Thất Giới Hậu Truyện

Chương 326: Cuồng vọng Tỏa Hồn (Tỏa Hồn cuồng vọng)




Đối với chuyện này, Tây Bắc Cuồng Đao đã sớm phòng bị, cuồng đao trong tay múa lên, đao khí lẫm liệt chớp mắt đã đánh trúng vào trường kiếm đen ngòm kia, lập tức hất bắn nó đi. Kể từ đó, nguyên thần màu xanh lục nhạt đang chạy trốn kia né qua một bên, thoát khỏi sự bám đuổi của trường kiếm. Té ra, ánh sáng nhạt mới lóe qua trước mắt Tây Bắc Cuồng Đao vừa rồi chính là một nguyên thần, hắn chính là Phiêu Linh khách, sau đó ập đến chính là thanh trường kiếm đen ngòm kia.

Kêu lên một tiếng trầm, trường kiếm đảo lại ảo hóa thành một người đàn ông âm hiểm, hung hăng trừng Tây Bắc Cuồng Đao, gằn giọng nói:

- Dám phá hỏng chuyện tốt của ta, ngươi thật là muốn tìm cái chết.

Tây Bắc Cuồng Đao ánh mắt âm lạnh, tuy một đao vừa rồi hắn đánh lui được trường kiếm đen ngòm nhưng sức phản lực mạnh mẽ truyền đến tay khiến hắn hơi bất an.

- Ngươi là ai, sao lại tà mị như vậy?

Người đàn ông âm hiểm nhìn Tây Bắc Cuồng Đao, miệng bật cười ha hả, thân thể vút lên không trung né tránh Tuyết Nhân đánh lén, tự phụ nói:

- Ta là ai? Ha ha ha … Ta là chủ tể tương lai của thế giới này.

Tây Bắc Cuồng Đao khinh bỉ nói:

- Chủ tể? Ngươi thành chủ tể rồi thì mấy vị ở đây làm sao bây giờ?

Người đàn ông âm hiểm liếc chung quanh, cười kiêu ngạo nói:

- Bọn họ bất quá chỉ là đám trùng vô dụng mà thôi.

Hoàng Kiệt quát lên:

- Kiêu ngạo. Ngươi chỉ là một thanh kiếm yêu quái, dám không coi ai vào đâu, cẩn thận kẻo ta khiến ngươi hồn phi phách tán.

Người đàn ông âm hiểm ngưng cười, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Chỉ bằng ngươi cũng dám nói như vậy với Tỏa Hồn ta?

Trong tiếng chất vấn, thân thể người đàn ông âm hiểm xoay chuyển, trong chớp mắt đã hình thành một cơn lốc đen ngòm phóng thẳng đến Hoàng Kiệt. Đối mặt với khiêu khích của Tỏa Hồn, Hoàng Kiệt tự nhiên không chịu lép vế, tay phải múa lên một vòng tròn giữa không trung, sau đó đẩy ra một chưởng, lòng bàn tay phát xuất một luồng hào quang đỏ rực, vừa hay đánh trúng vào cột gió. Lập tức, hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau, sức mạnh chính tà không hề tương nhượng, tức thời phát nổ. Quanh đó, không khí bị ảnh hưởng, nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, lập tức hất bắn Hoàng Kiệt, Tây Bắc Cuồng Đao và Ngốc Thiên Ông.

Cùng lúc đó, trong tiếng nổ vang bay ra một thanh trường kiếm đen ngòm, dùng tốc độ kinh người đâm thẳng vào ngực Hoàng Kiệt, khiến Hoàng Kiệt trong lúc lùi lại hơi kinh ngạc, vội vàng múa chưởng bố trí phòng ngự. Ánh đen lóe lên, kiếm khí ập đến. Phòng ngự của Hoàng Kiệt vô cùng cứng rắn, nhưng đối mặt với thanh trường kiếm đen ngòm này lại tỏ ra chật vật không chịu nỗi, chớp mắt đã bị kiếm khí công phá, miệng không nhịn được phát ra một tiếng kêu kinh người.

Lúc đó, Hoàng Kiệt thấy rõ bị trường kiếm đâm bị thương. Tuyết Nhân đột nhiên xuất hiện, đưa tay chụp lấy chuôi kiếm, ý đồ muốn đoạt lấy kiếm này. Phát hiện được động tác của Tuyết Nhân, Tỏa Hồn kiếm đột nhiên xoay chuyển, bỏ việc công kích Hoàng Kiệt, quay về phía Tuyết Nhân.

Đến lúc đó, Tuyết Nhân nhanh chóng dừng lại, hai tay múa lên rất nhanh, toàn thân lấp lánh ánh vàng kim, y đang thi triển Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công, dự tính hạn chế một kiếm cũng để đoạt lấy Tỏa Hồn kiếm. Bên cạnh, Ngốc Thiên Ông và Tây Bắc Cuồng Đao đều quan sát, muốn hiểu rõ thực lực của Tỏa Hồn, xem thử giữa y và Tuyết Nhân, thật ra ai mạnh hơn ai? Chỉ còn Hoàng Kiệt và Phiêu Linh khách, hai người không có việc gì làm, đang trấn định trở lại sau khi kinh hoảng.

Trong hồ, Thiên Lân thi triển Băng Thần quyết, hiểu rõ tình hình chung quanh như lòng bàn tay. Khi Phong U xuất hiện, hắn cũng dự tính xuất hiện nhưng sau đó phát hiện Phong U vô cùng quỷ bí, thực lực khiến hắn không cách gì nhìn rõ được, vì thế hắn chọn cách tạm thời ẩn nhẫn. Hiện nay, Tỏa Hồn kiếm xuất hiện, Thiên Lân biết lai lịch của nó, trong lòng không khỏi có một số ý tưởng.

Trước hết, Thiên Lân dự tính khiến những người trên bờ hồ chịu khổ một chút, thuận đường thử thăm dò thực lực của Tỏa Hồn. Thứ đến, Thiên Lân suy xét phải ứng phó như thế nào, hắn muốn nghĩ cách kiềm chế Tỏa Hồn để tránh nó gây nguy hại người thường. Thứ ba, nếu có khả năng, Thiên Lân dự tính thử qua uy lực của Tỏa Hồn kiếm, xem thử có thể hủy diệt Hồn Vân Ngũ Thái Lan hay không.

Giữa trận chiến, ánh kiếm lóe lên, tà khí vươn cao.

Tỏa Hồn kiếm chớp mắt đã đến gần rồi chạm vào hai cánh tay của Tuyết Nhân. Lúc đó, thân thể Tuyết Nhân run lên, miệng gào thét giận dữ, hai tay tăng mạnh lực ý đồ giảm chậm tốc độ của Tỏa Hồn kiếm, hóa giải xung lực của nó để tiện khống chế nó. Nhưng Tuyết Nhân hoàn toàn không biết được, Tỏa Hồn kiếm này hoàn toàn không phải chỉ là một kiếm yêu gì cả mà là một cá thể có ý thức, tương đương như một cao thủ tu đạo. Giao chiến với loại địch nhân như vậy, ngoại trừ tu vi thì trí tuệ cũng rất quan trọng.

Nhưng Tuyết Nhân về phương diện trí tuệ lại tỏ ra không đủ sức.

Ngược lại, Tỏa Hồn vô cùng xảo trá. Bề ngoài hắn như một thanh kiếm, thực tế bản chất bên trong lại dung hợp nguyên thần của tám mươi mốt người tà ác, có thể nói là đại tà ác của thế gian, thiện nghệ nhất là âm mưu quỷ kế. Sau khi nó thử dò xét được đại khái thực lực và đặc điểm của Tuyết Nhân rồi, biết muốn đánh trọng thương Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công của Tuyết Nhân cũng không hề đơn giản, vì thế lập tức chuyển đổi phương thức, thân kiếm phát ra kiếm khí có tính ăn mòn, lập tức lưu lại trên hai tay của Tuyết Nhân mấy dấu tích tươi rói, khiến y gầm gào giận dữ để trừng phạt.

Sau đó, Tỏa Hồn quay ngược trở lại, dễ dàng thoát khỏi sự vây bọc của Tuyết Nhân, tiếp tục xông đến Phiêu Linh khách lần nữa. Chuyện hiện nay có quan hệ rất lớn đến Thiên Đao khách.

Trước đây, Tỏa Hồn và Thiên Đao khách giao chiến, bị thương không nhẹ. Trong khi nó bỏ chạy vừa hay gặp phải nguyên thần của Phiêu Linh khách, dự tính nuốt lấy nguyên thần này để gia tăng tu vi của bản thân. Đối mặt với Tỏa Hồn, Phiêu Linh khách cảm ứng được khí tà sát trên người nó, chọn phương án lý trí là bỏ chạy, trên đường lại gặp phải Tuyết Nhân, giữa ba người liền xuất hiện cảnh tượng như vừa rồi. Hiện nay, Tỏa Hồn lại tìm đến bản thân, Phiêu Linh khách trong lòng đầy bất cam, nhưng lại không dám nghênh chiến, vội vàng né vòng qua Tây Bắc Cuồng Đao và Ngốc Thiên Ông nhằm tránh khỏi truy kích của Tỏa Hồn.

Thấy vậy, Tỏa Hồn đuổi theo không bỏ, miệng phát ra tiếng kêu to chói tai khiến Tây Bắc Cuồng Đao, Ngốc Thiên Ông, Hoàng Kiệt đều cảm thấy bất an, ai nấy nhanh chóng tản ra, ai cũng không tình nguyện làm bia đỡ đạn cho Phiêu Linh khách. Kể từ đó, tình hình Phiêu Linh khách trở nên nguy ngập, đành chọn cách đến gần Tuyết Nhân, né tránh ra sau lưng của y. Vừa hay lúc đó Tuyết Nhân lòng đầy tức giận, cũng không thèm để ý đến mục đích của Phiêu Linh khách, giận dữ gầm lên xông đến Tỏa Hồn.

Thực tế thì Tuyết Nhân có Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công hộ thể, Tỏa Hồn không muốn lãng phí tinh lực với y, vì thế né nặng tìm nhẹ, lợi dụng ưu điểm của bản thân, triển khai truy kích Phiêu Linh khách. Phát hiện Tuyết Nhân không ngăn được Tỏa Hồn, Phiêu Linh khách vừa kinh hãi vừa lo lắng, sau một phe khảo sát, đột nhiên bắn mình vào trong hồ. Hành động này khiến người ta kinh hãi, những người thấy đó đều không hiểu, nếu Phiêu Linh khách né trong nước hồ có thể tránh được truy kích của Tỏa Hồn hay không, nhưng rõ ràng chuyện này là không thể.

Nhưng kết quả lại khiến mọi người kinh dị, trong khi mọi người đều cho rằng Phiêu Linh khách không né được, Tỏa Hồn kiếm đang bay thẳng vào trong hồ sau đó đột nhiên bay ngược lại không trung, thân kiếm không ngừng run rẩy, phát ra tiếng rống giận dữ chói tai. Đồng thời, trong hồ bắn ra một bóng người với tốc độ kinh hồn xuất hiện bên cạnh Tỏa Hồn, hai tay phát ra ánh sáng màu đen ngòm khống chế mạnh mẽ thanh trường kiếm trong một phạm vi nhỏ bé nhất định.

Biến cố này lập tức khiến mọi người chú ý. Ai cũng ngửng đầu nhình lên không trung, liền phát hiện người đột nhiên xuất hiện chính là Thiên Lân, hắn đang thi triển một loại pháp quyết tà ác, ý đồ muốn áp chế phản kháng của Tỏa Hồn. Lập tức, Tây Bắc Cuồng Đao và Hoàng Kiệt vẻ mặt kinh ngạc. Ngốc Thiên Ông và Tuyết Nhân lại toát ra vẻ thù hận.

Giữa không trung, Tỏa Hồn kiếm run rẩy không thôi, gằn giọng nói:

- Tiểu tử thúi, ngươi học Hóa Hồn đại pháp này từ đâu vậy?

Thiên Lân không đáp, tăng mạnh thế công, ánh sáng đen ngòm ở lòng bàn tay lộ ra vẻ quỷ dị, khiến Tỏa Hồn càng kêu khóc chói tai. Quanh đó, Hoàng Kiệt vừa nghe đến Hóa Hồn đại pháp, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc, ánh mắt nhìn mãi Thiên Lân, nghi hoặc nói:

- Hóa Hồn đại pháp là pháp quyết chí cao của Quỷ vực, người thường căn bản không cách nào học được. Lẽ nào đây là …

Thanh âm đến đó dừng lại, Hoàng Kiệt dường như nghĩ đến gì đó, mặt liền có vẻ nghi hoặc không hiểu. Ngốc Thiên Ông chăm chú nhìn Thiên Lân, trong lòng biến đổi bất định. Lão vốn dự tính lợi dụng đánh lén, nhưng nghĩ đến Tỏa Hồn kiếm, lão liền không khỏi do dự. Gần đó, Tuyết Nhân giận dữ vô cùng, nhưng lại có phần kiêng kỵ Thiên Lân, muốn ra tay lại không quyết định được, nhất thời cứ ngây người ra.

Lúc này, mặt hồ đã xuất hiện nguyên thần của Phiêu Linh khách. Y quan sát giây lát rồi âm thầm bỏ đi. Ai ngờ, Hoàng Kiệt lóe lên xông đến ngăn Phiêu Linh khách lại, dùng giọng uy hiếp hỏi:

- Nói đến là đến, nói đi là đi sao, ngươi cho chúng ta không hề tồn tại ở đây?

Phiêu Linh khách trong bụng đầy tức tối, quát lên:

- Ngươi muốn thế nào?

Hoàng Kiệt đáp:

- Không thế nào cả, chỉ muốn hỏi một câu, tình hình ở đáy hồ như thế nào?

Phiêu Linh khách đáp:

- Ta không biết, ngươi muốn hỏi thì đi mà hỏi Thiên Lân, hắn chắc chắn biết rõ hơn ta.

Hoàng Kiệt lạnh lẽo đáp lại:

- Nếu không biết, thế cho thấy ngươi sống cũng không cần thiết nữa.

Phiêu Linh khách lạnh giọng nói:

- Ngươi muốn giết chết ta?

Hoàng Kiệt cười lạnh đáp:

- Với lập trường của hai bên, với tình hình hiện nay, ngươi hẳn cũng nên tính đến việc này.

Phiêu Linh khách không đáp, ý của Hoàng Kiệt thì y biết rõ, nhưng hiện nay Phiêu Linh khách mất đi cơ thể huyết nhục, pháp quyết cũng khó mà phát huy được uy lực vốn có, lúc này giao đấu với Hoàng Kiệt thì chỉ tự chuốc lấy khổ cực.

Hiểu rõ băn khoăn của Phiêu Linh khách, Hoàng Kiệt thúc giục:

- Định mệnh sắp sẵn, khó mà né tránh, ngươi hãy ngoan ngoãn mà nhận mệnh đi.

Cổ tay xoay chuyển, trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén tràn ra bốn phương vây phủ lấy Phiêu Linh khách vào giữa.

Biết khó mà thoát được, Phiêu Linh khách nổi lòng phản kháng, giận dữ nói:

- Ép người quá đáng, ta liều mạng với ngươi.

Ánh sáng lóe lên, nguyên thần ảo hóa, Phiêu Linh khách dùng nguyên thần ngưng tụ thành một hình dạng vốn có, ánh mắt âm lạnh nhìn thẳng phía trước. Hai tay y hơi ngửa ra sau, cả người ngả thẳng về phía trước, thể hiện một tư thế như đang dương cung, chuẩn bị bắn tên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.