Thánh Vương

Chương 178: Lãnh tụ




Đại hội luận võ chính thức kết thúc.
Đại hội luận võ lần này bị Thái tử gây loạn biến thành một trò cười, ai cũng nghĩ nó chẳng ra gì, thể nhưng rất nhiều cao thủ giật mình khi biết được sức mạnh của Thái tử.
Không bao lâu sau chính người này lại trở thành người đứng đầu học viện Thiên Vị, là người có quyền thể nhất trên toàn bộ đại lục Phong Nhiêu.
Trên đại lục Phong Nhiêu, môn phái đứng đầu là học viện Thiên Vị.
Thánh Tổ hoàng triều tính ra vẫn kém học viện này, từ tình hình hôm nay mà xét, chỉ tính riêng thực lực thỉ học viện Thiên Vị đã lấn áp cả học viện khác là Chân Long, Nhật Nguyệt, Hải Thần.
Tính ra ngoại trừ ba người đứng đầu học viện kia chẳng còn một ai có thể lấn áp được Thái tử, mặc cho Thái tử hoành hành ngang ngược, tức giận mà không dám nói gì.
Thành viên của Thái Tử hội đương nhiên là vênh váo tự đắc nhìn đám người Dương Kỳ.
Các người có lợi hại hơn chúng ta thì thế nào? Có thiên tài đoạt quán quân thì thể nào thì thể nào? Chẳng phải là vẫn phải nghe Thái tử sắp xếp hay sao?
"Thái tử thật là lợi hại, vừa ra trận đã đảo loạn tất cả quy định, đây là lực lượng, uy nghiêm mạnh mẽ không cần quan tâm tới quy tắc, bốn đại học viện không ai dám ngăn cản, cứ để mặc cho Thái tử cầm Thái Hư Chi Môn rời đi."
"Đúng vậy, gia nhập Thái Tử hội là vinh hạnh của chúng ta."
"Chúng ta cũng nên xem các thành viên của các hội khác có muốn gia nhập Thái Tử hội chúng ta hay không."
"Thái tử tuy rằng đã cầm Thái Hư Chi Môn nhưng chắc sẽ không tò bỏ ý đồ với Dương Kỳ. Không biết lúc nào Dương Kỳ sẽ chết nhỉ, cho dù hắn có được Lành tụ triệu kiến thì cũng chẳng có tác dụng, dù sao Lãnh tụ cũng sắp thoái vị đến một đại lục khác."
"Dương Kỳ rõ ràng là muốn chết mà, một thiên tài tốt mà lại không gia nhập chúng ta Thái Tử hội, nghe theo Thái tử bố trí, còn đối nghịch với chúng ta, đúng là không biết chữ chết viết như thể nào."
"Không bàng chúng ta đánh cuộc xem hắn chết như thế nào đi?"
"Ta cá là hắn sống không quá một tháng, thậm chí trong vòng 1 tháng này những người có quan hệ với hắn đều phải chết."
"Đúng vậy, từ trước đến nay Thái tử luôn sát phạt quyết đoán, tuyệt đối không giữ lại một người có tiềm lực như thể này. Nhưng mà hiện giờ Thái tử đang đến đánh nhau với thiểu gia Già Thiên, không biết có thể giải quyết đối thủ này không? Nghe đồn, thiểu gia Già Thiên kia là con của đại thánh Già Thiên, đến từ Thần Sơn của thượng cổ yêu tộc Huyền Không Sơn, sợ ràng có khó giải quyết."
"Không vấn đề gì, Thái tử là ai? Là người mà thượng cổ đại thánh cũng phải kiêng kỵ, huống chi là con của Đại Thánh? Ngươi có thấy đại hội luận võ này là do bốn đại học viện cùng với Thánh Tổ hoàng triều tổ chức, vậy mà Thái tử trực tiếp tới phá trận, ba đại học viện khác và Thánh Tổ hoàng triều cũng đâu có tỏ thái độ gì. Điều này đã chứng minh tiềm lực của Thái tử ngay cả Đại Thánh cũng sợ hãi."
"Nghe đồn, Thái tử là thiên thần hạ phàm, không phải nhân loại, tiềm lực đương nhiên là vô cùng thật lớn, không biết sau đó có thể đột phá cảnh giới Đại Thánh, vượt qua Đại Thánh hay không."
"Trong bí điển của học viện Thiên Vị chúng ta có ghi, cảnh giới Đại Thánh là cảnh giới cao nhất, lẽ nào trên cảnh giới thượng cổ đại thánh còn có cảnh giới lợi hại hơn nữa?"
"Nghe đồn là có đấy, không biết cảnh giới đó là cảnh giới gì, vị tổ sư đầu tiên sáng lập ra học viện Thiên Vị đã vượt qua cảnh giới Đại Thánh, tiến vào một cảnh giới và thiên địa mới."
Vô số đệ tử đều đang bàn tán.
Trong học viện Thiên Vị, thành viên của các hội khác như Quân Tử hội, Thần Thông hội đều có sắc mặt xám như đất. Bọn họ biết Thái tử mạnh mẽ, nhưng mạnh tới mức này thật sự là hiểm thấy.
Với tính tình kiêu ngạo ương ngạnh của Thái tử, sau hôm nay bọn họ còn đường sống sao?
"Dương Kỳ, cho dù ngươi được Lãnh tụ tiếp kiến chẳng qua cũng chỉ trì hoàn cho ngươi thêm vài ngày sống mà thôi." Lúc này, Vân Hải Lam đang đứng ở trên biển mây nhìn Dương Kỳ tiến vào Tiểu Càn Khôn Giới, đại hội luận võ đà trở nên hỗn loạn, trên mặt nàng ta hiện lên nụ cười nhạt.
Trên tay nàng ta, viên ngọc Thể Giới Thiên Huyễn đang xoay tròn, trên tay còn lại có một cảnh cửa bàng đồng xanh đang không ngừng phát sáng, năng lượng tò không gian khác không ngừng tiến vào trong cơ thể nàng ta, đề tăng chân khí lên cao.
"Thái Hư Chi Môn đúng là đồ tốt."
Vân Hải Lam gật đầu:
"Nó có thể hấp thu chân khí Thái Hư từ một không gian khác, Thái Hư chân khí này là bảo bối đối với cả cảnh giới Truyền Kỳ. Ta có cánh cửa này, lại có viên ngọc Thế Giới Thiên Huyễn, vậy là có thể nhanh chóng tiến vào cảnh giới Truyền Kỳ. Tiểu tử Dương Kỳ này chỉ là một tên nông dân ngu ngốc ở một nông thôn, sao có thể được những bảo bối như ta?"
Hóa ra, trước khi Thái tử rời đi đà đem đi Thái Hư Chi Môn và viên ngọc Thể Giới Thiên Huyễn cho Vân Hải Lam.
Hiện giờ hai pháp bảo này ở trên một người, giúp cho tốc độ tăng tiến tu vi của Vân Hải Lam đạt tới một cảnh giới mới.
Viên ngọc Thể Giới Thiên Huyễn có thể hấp thu năng lượng, biến hóa thành vô số phân thân, Thái Hư Chi Môn cũng có thể hấp thu năng lượng, có thể giúp cường giả Đoạt Mệnh phá vỡ hư không, tiến vào trong Thái Hư Chi Môn đi tới bất cứ nơi nguy hiểm nào.
Lúc trước, Thái tử bố trí cho nàng ta đoạt giải nhất cũng chỉ vì muốn cho cái pháp bảo Thái Hư Chi Môn này, hiện giờ Dương Kỳ đã đoạt giải nhất, nhưng vân bị Thái tử cướp mất.
"Dương Kỳ, không thần phục với ta, ta xem ngươi và gia tộc mình chết như thế nào."
Thân hình Vân Hải Lam lóe lên rồi biến mất.
Giờ này khắc này, Dương Kỳ đang tiến vào trong Tiểu Càn Khôn Giới.
Đám cự nhân canh cửa Tiểu Càn Khôn Giới thấy hắn tới cũng không ngăn cản, hiển nhiên đã được cấp trên truyền lệnh mở cửa cho hắn tiến vào.
Bình thường, đệ tử nào được Lãnh tụ triệu kiến cũng là người có tiền đồ, đám cự nhân thủ vệ này sẽ a dua nịnh hót một phen, thế nhưng Dương Kỳ tiến vào mà thái độ của chúng vẫn lạnh như băng, chỉ làm tròn chức trách chứ không tiếp xúc với hắn. Rất hiển nhiên, bọn họ cũng biết chuyên trên đại hội luận võ.
Dương Kỳ đắc tội Thái tử thỉ chắc chắn phải chết, không ai đi nịnh bợ một người sắp chết.
Dương Kỳ cũng không quan tâm tới chuyên này, trước mặt hắn chính là Cửu Dương tiên khí mênh mông, nhưng hắn không hấp thu, bởi vì Lành tụ triệu kiến hắn chắc chắn sẽ chú ý tới hắn, nếu như tùy tiện hấp thu Cửu Dương tiên khí, một khi bí mật Thần Tượng Trấn Ngục Kình bị phát hiện, vậy thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Hắn chậm rãi bước đi trong Tiểu Càn Khôn Giới, di chuyển trong Cửu Dương tiên khí, đột nhiên hắn phát hiện ra trên đỉnh một ngọn núi chính giữa Tiểu Càn Khôn Giới xuất hiện một người.
Người này là một trung niên nho sinh, trang phục thanh kỳ, chỉ qua sẽ thấy giống thần tiên trong tranh, khí tức trên người mang theo sự mênh mông hư vô.
"Tham kiến Lãnh tụ."
Dương Kỳ cung kính cúi người.
"Lên đây đi."
Người đứng đầu học viện Thiên Vị vung tay lên, nhất thời một luồng gió mát đưa Dương Kỳ lên đỉnh núi.
Lúc này Dương Kỳ mới nhìn rõ dáng dấp của Lãnh tụ, tướng mạo hắn vô cùng anh tuấn, lông mi dài tới mai, hai mắt ẩn chứa nhân gian, trên người chẳng có chút khí tức nào, giống như một người chưa từng tu luyện khí công, nhưng lại có ý chí chứa đựng thiên hạ thương sinh, ánh mắt bao dung vạn vật.
Dương Kỳ không nói lời nào, hắn chờ vị Lãnh tụ này mở miệng.
Tuy rằng mặt đối mặt, thể nhưng hắn vẫn không biết Lành tụ này đang suy nghĩ gì, người này có một loại thiên uy không thể phỏng đoán.
Đây mới thực là thánh ý, tu vi của Dương Kỳ đứng trước mặt người này đúng là không đáng nhác tới, nhưng hắn vân không cảm thấy mình bị nhìn thấu.
"Trong mi tâm của ta có hỉnh người màu vàng dường như đà vượt qua cảnh giới Đại Thánh, nếu như bị Lãnh tụ có khả năng phát hiện thì đúng là chỉ còn con đường chết, ta cẩn thận từng li từng tí cũng vô ích."
Dương Kỳ vừa nghĩ như thể, trong lòng trở nên vô cùng ung dung.
"Ngươi có cảm thấy chán nản khi mất Thái Hư Chi Môn không? Dựa theo đạo lý, lần này ngươi đoạt được chức quán quân của đại hội luận võ, Thái Hư Chi Môn kia chính là ngươi."
Lănh tụ vừa lên tiếng đã hỏi luôn chuyên này:
"Thái Hư Chi Môn là một kiện pháp bảo từ thượng cổ, có thể liên kết với một thời không thần bí ở ngoại vực tên là Thái Hư giới, Thái Hư chân khí trong đó có thể trợ giúp con người tăng tốc độ tu luyện. Mà Thái Hư Chi Môn cũng là một pháp bảo thời không kiên cố, nếu tiến vào trong đó có thể điều khiển cánh cửa này tới những vùng đất nguy hiểm, cho dù cao thủ cảnh giới Truyền Kỳ muốn giết ngươi cũng không thể được."
"Pháp bảo có phải của đệ tử hay không, đệ tử không có quyền quyết định, học viện sắp xếp thể nào đệ tử đều nghe theo."
Dương Kỳ thản nhiên nói, tuy ràng mất đi Thái Hư Chi Môn hắn cũng cảm thấy
đáng tiếc, thế nhưng có Thần Tượng Trấn Ngục Kình, hắn đã có một kho báu của thiên địa, chỉ cần tu vi tăng cao, thần cấp khí công này sẽ càng lợi hại.
"A."
Lãnh tụ nói:
"Ngươi có cách nhìn thể nào về Thái tử?"
Dương Kỳ ánh mắt lóe sáng, hắn hiểu tâm ý của Lãnh tụ lúc này cho nên nói:
"Lực lượng có thể phá hỏng quy tắc."
"Lực lượng có thể phá hỏng quy tắc?"
Lãnh tụ ánh mắt lóe lên một cái nhìn Dương Kỳ, trên mặt hắn không chút biến đổi:
"Ha hả. Thái tử làm như vậy đúng là phá hỏng quy tắc, thế nhưng vẫn còn trong phạm vi cho phép. Hắn một mình phá hỏng quy định của đại hội luận võ, nhưng bản thân hắn đã mang lại nhiều vinh quang cho học viện Thiên Vị, thậm chí là đại lục Phong Nhiêu. Hắn có đủ thực lực và công lao để làm như vậy, bởi hắn chính là người đứng đầu trong số thể hệ trẻ!”
“Hơn nữa hắn sẽ nhanh chóng đột phá Truyền Kỳ, tấn chức cảnh giới Đại Thánh, trở thành một Lãnh tụ mới của học viện Thiên Vị. Trong khi đó tiềm lực của hắn không dừng lại ở cảnh giới Đại Thánh, rất có thể dân học viện Thiên Vị
chúng ta tới một tầm cao mới. Mà ngươi chưa đạt tới cảnh giới Truyền Kỳ, chênh
lệch giữa đôi bên thật sự là quá lớn, ở trong mắt của ta, ngươi và hắn đều là hài tử của ta, tranh đấu trong nội bộ học viện, thậm chí trong đại hội luận võ cũng chỉ là trò trẻ con.”
“Chỉ có đạt tới cảnh giới Đại Thánh mới có thể đột phá cực hạn của học viện, nhìn khắp đại lục này thậm chí các đại lục khác, một vạn người như ngươi cũng không quan trọng bàng một mình hắn. Bởi vỉ công lao của ngươi đối với học viện, đối với đại lục này, thậm chí tiềm lực tương lai cũng kém xa hắn! Trong lòng ngươi có bất mãn đúng không?"
"Tài nghệ không bàng người, không có bất mãn."
Dương Kỳ nói.
"Bất mân là bình thường, không có bất mãn là giả."
Lănh tụ lắc đầu:
"Công tâm mà nói, nếu như ta là ngươi ta nhất định sẽ bất mân, trong lòng phải thề khổ luyện khí công, đợi một ngày nào đó trả thù, đây mới chính là bình thường."
"Lãnh tụ tuệ nhãn như đuốc."
Dương Kỳ cúi đầu che giấu ánh mắt sắc bén.
"Trên đại lục Phong Nhiêu không có công bình, đại đại lục Hồng Hoang ở thời thái cổ cũng mạnh được yểu thua, toàn bộ thế giới này có hàng tỉ thời không, hàng tỉ vi diện, không một ai có thể nói là công bình cả, đều là người mạnh là vua, người thua làm kiến."
Lãnh tụ nói:
"Nhưng mà trời xanh nhân từ, luôn luôn một đường sinh cơ, vì vậy khí công mới ra đời, có thể biến người yểu thành cường giả, chỉ cần có chí khí, có nghị lực, có cơ duyên là có thể trở nên mạnh mẽ. Các ngươi đều là hài tử của ta, ta đương nhiên phải thiên vị bảo vệ đứa nhỏ nào mạnh nhất, bởi vì chỉ có đứa nhỏ mạnh nhất mới có thể che chở cho hàng vạn đứa nhỏ khác trên đại lục không bị đại lục khác bắt nạt, có lẽ sẽ có rất nhiều đứa nhỏ phải hi sinh vì điều này...”
“Tiếc là lòng muốn nhân từ, nguyên thế mạng cứu người, thế nhưng thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (thiên địa vô tình coi vạn vật như rơm chó)! Ta vốn có có tình cảm, được thời gian ban tặng rất nhiều, thế nhưng trời đất vốn vô tình, thiên địa lại vĩnh hàng, không biết thì thôi, chứ biết là tội, bởi vô tình vốn là xuân thu!"
"Đệ tử hiểu!"
Dương Kỳ tiếp tục nói, hắn không muốn nói quá nhiều trước mặt vị Lãnh tụ này.
Nhất là khi hắn biết vị Lãnh tụ này coi toàn bộ đệ tử đều là đứa nhỏ, cho dù các ngươi giết nhau cũng được, tranh đấu với nhau cũng tốt, kết bè kết đảng cũng không sao.
Chỉ cần là ngươi mạnh nhất, học viện sẽ cho ngươi thừa kế. Vị Lãnh tụ này muốn đào tạo một đệ tử mạnh nhất, có như vậy mới có thể dân dắt học viện Thiên Vị luôn đứng đầu trên đại lục Phong Nhiêu.
"Được rồi, thời gian của ta có hạn, lần này bảo ngươi tới đây là vì đại hội luận võ đã tiến hành được mấy ngàn năm, mỗi một nhân tài đều được ban thưởng, duy chỉ có ngươi bị Thái tử cướp đoạt, trở thành một chuyên cười. Theo lẽ thường thì ta phải bồi thường cho ngươi, thế nhưng Thái tử và ngươi có oán cừu, bây giờ ta đang che chở cho hắn, cho nên không trực tiếp bồi thường cho ngươi thứ gì, mà với thực lực hiện giờ của ngươi, cho dù ta có trực tiếp truyền chân khí cho ngươi, ngươi cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ làm cho hắn sớm giết ngươi mà thôi. Ở phía tây đại lục Phong Nhiêu có một nơi gọi là Thiên Nguyên cổ quáng (bãi quặng Thiên Nguyên), đây là một mỏ quặng thời thái cổ. Bên trong đó ta có trấn áp một ma đầu, cũng lưu lại đó một vài thứ, ngươi tới đó giết ma đầu kia, chiếm được bảo bối, đây cũng coi là bồi thường cho ngươi."
Lãnh tụ tiếp tục nói:
"Đương nhiên, ma đầu kia là cao thủ cảnh giới Truyền Kỳ, có thể giết được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi. Mặt khác Thái tử chỉ cần tấn chức thành cảnh giới Đại Thánh, ta sẽ thoái vị đến đại lục khác, đến lúc đó hắn sẽ tiếp quản toàn bộ học viện Thiên Vị, thậm chí toàn bộ đại lục Phong Nhiêu! Ngươi nên tự mình giải quyết cho tốt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.