Thánh Vương

Chương 177: Biến hóa bất ngờ




"Dương Kỳ này chết chắc rồi, cho dù hôm nay tránh khỏi được đại nạn thì tương lai cũng không còn đất sống trong học viện Thiên Vị."
"ừ, công bình mà nói hắn là một thiên tài, có thể dùng tu vi Đoạt Mệnh lần 6 chiến thắng rất nhiều cường giả chín lần Đoạt Mệnh, đoạt được quán quân, thế nhưng chức quán quân này đã được Thái tử bố trí trước, hắn chọc giận Thái tử chắc chắn là phải chết."
"Cho dù Bái Hỏa Giáo chủ, Xuân Thu môn chủ có ra tay cũng không phải là đối thủ của Thái tử.”
"Nhưng mà đám huynh đệ này của Dương Kỳ đúng là huynh đệ sinh tử, lại dám đối mặt với một người mạnh mẽ như Thái tử. Nếu như ta có đám huynh đệ có chết cũng không hối tiếc."
"Ta nghe nói, Dương Kỳ đối với huynh đệ của mình rất tốt, có một khoảng thời gian trước, khá nhiều người trong số họ bị vây trong Tiên Thiên ma trận của Ác Ma đảo, Dương Kỳ nhận tin cầu viện của Quân Thiên Cừu, một mình tiến vào Tiên Thiên ma nhãn, để cho mọi người có cơ hội chạy thoát, sau đó mọi người mới kết nghĩa."
"Đúng là một người nghĩa bạc vân thiên, đáng tiếc gặp phải Thái tử, sinh không gặp thời mà."
"Nhưng mà, ta nghĩ học viện Thiên Vị chắc sẽ không để Thái tử giết hắn đâu."
Thấy cảnh tượng hỗn loạn, vô số cao thủ đều ở đây châu đầu ghé tai, hết nhìn Dương Kỳ rồi lại nhìn Thái tử bàn luận.
Trong khi đó trong lòng Dương Kỳ đang có một khát vọng lực lượng cường đại, tuy rằng hắn bây giờ đã có tu vi Đoạt Mệnh lần 6, nhưng vân quá yểu ớt, căn bản không cách nào chống lại được Thái tử, cho dù một chiêu cũng không thể.
"Nếu như hiện giờ ta đã tu luyện đạt tới cảnh giới Truyền Kỳ, có thể mở Địa Ngục Chi Môn, thậm chí có thể ngưng tụ thành Gia Thần Tịnh Thổ, vậy thì nhất định có thể đại chiến với Thái tử một trận, không bị ức hiếp tới mức này!"
Trong lòng hắn đang gầm thét, một ngọn lửa đang thiêu đốt phừng phừng, đó là khát vọng lực lượng, khát vọng mình có lực lượng siêu phàm có thể bảo vệ tôn nghiêm không bị người khác đè đầu cưỡi cổ, có thể bảo vệ người nhà và huynh đệ tỷ muội của mình không bị bắt nạt, có thể làm thực thi được ý niệm trong đầu, người không coi thường ta, ta không coi thường người, người phạt ta, ta diệt cả nhà nó, tiêu dao hậu thể, leo lên đỉnh chí cao!
Thái tử không quan tâm tới quy tắc, mọi tính toán với hắn đều là vô nghĩa.
BỊ trăm vạn người nhìn mà hắn vẫn dám phá hỏng quy tắc, đám đại trưởng lão Truyền Kỳ chỉ như ve mùa đông, chỉ còn cách là xin chỉ thị của Lãnh tụ.
Bầu không khí vô cùng hỗn loạn và khẩn trương.
Đám người Dương Kỳ tập trung lại một chỗ, quan sát biến hóa.
Những người này không ai sợ hãi, đã quyết tâm chống lại Thái tử, làm cá chết lưới rách.
"Các ngươi còn chưa tránh ra? Chẳng lẽ muốn bản Thái tử ra tay quét sạch các ngươi?"
Thái tử một lần nữa giương phương thiên họa kích chỉ vào mấy đại trưởng lão đức cao vọng trọng.
Trong mấy đại trưởng lão này, có người của học viện Thiên Vị, có người của Chân Long, Nhật Nguyệt, Hải Thần. Lúc bình thường họ toàn tâm toàn ý tiềm tu, không hỏi thể sự, lần này xuất hiện chỉ vì chọn lựa thiên tài, duy trì trật tự.
"Thái tử, lần này ngài quá đáng rồi, đại hội luận võ là truyền thống của bốn đại học viện, chỉ có mục đích lựa chọn nhân tài, ngài không thể bóp chết nhân tài mới xuất hiện, càng không thể giết người mình."
Một đại trưởng lão nói:
"Lần này bỏ qua đi, biển chiến tranh thành hòa bình."
"Biến chiến tranh thành hòa bình?"
Thái tử cười lạnh liên tục:
"Thiên tài không nghe lời không bàng cả chó lợn, giữ lại hắn làm gì? Mau lui lại, ngươi không có tư cách nói chuyên với ta. Lui ra! Hôm nay ta không muốn giết ngươi."
Vù!
Sau khi nói xong, Thái tử chỉ phương thiên họa kích vào đại trưởng lão này khiến hắn phải lùi lại phía sau, sắc mặt tái nhợt, nói không ra lời.
"Không được nói nữa, nói nữa là ta giết cả ngươi!"
Hắn nói một cách lạnh lùng làm cho tất cả những người chuẩn bị khuyên can đều á khẩu không trả lời được.
Biết là hắn không nể mặt ai, nhưng không ai địch nổi hắn nên chỉ còn cách ngậm miệng.
"Bái Hỏa Giáo chủ, Xuân Thu môn chủ, Uy thân vương, Hoa Xích Thành, ta hỏi các ngươi một lần nữa, có thần phục ta không? Nếu không thần phục, một khắc sau các ngươi chỉ là 4 cái xác chết."
Thái tử nói.
Bốn đại cao thủ sắc mặt đại biển, họ tập trung lại với nhau chuẩn bị thi triển một kích phản kháng liều mạng.
Đúng lúc này, có một cỗ ý niệm mênh mông từ trên bầu trời phủ xuống:
"Thái tử, dừng tay."
Cỗ ý niệm này hào hùng, hư vô, là thánh nhân giáo hóa thiên hạ, là gió xuân mênh mông trong vũ trụ, là thủ đoạn của thượng cổ thánh nhân, cường đại không khác gì Diêm Ma quỷ để.
Người lãnh đạo cao nhất của học viện dùng ý niệm phủ xuống, đây là nhân vật cấp bậc thượng cổ đại thánh, tu luyện đạt tới cảnh giới Đại Thánh.
"Lãnh tụ, vì sao người bảo ta dừng tay?"
Thái tử ánh mắt lóe sáng, mở miệng hỏi.
"Học viện có quy định của học viện, bốn đại học viện cùng nhau cử hành đại hội luận võ, mục đích là phát hiện thiên tài, lấy tu vi bây giờ của ngươi tại sao cần phải chèn ép một đệ tử nhỏ?"
Giọng nói kia vô cùng ôn hòa:
"Không bao lâu nữa ngươi sẽ tấn chức đạt tới cảnh giới Đại Thánh, trở thành nhân vật giống như thượng cổ thánh nhân, phải có tấm lòng giáo hóa thiên hạ, bao dung độ lượng như bốn biển, ánh mắt siêu phàm thoát tục. Lúc ngươi tấn chức đạt tới cảnh giới Đại Thánh sẽ học theo các đại thánh hiền đời trước của học viện, rời khỏi đại lục Phong Nhiêu đi tới một đại lục rộng lớn hơn. Đến lúc đó, ngươi chính là người đứng đầu của học viện, tất cả đệ tử của học viện đều là hài tử của ngươi, vinh quang của đệ tử chính là vinh quang của ngươi, tổn thất của đệ tử chính là tổn thất của ngươi, vinh quang của ngươi và học viện gắn chặt với nhau. Học viện bao dung vạn vật, không gì không thể bao dung."
"Cái gì? Chuyện này... Người đứng đầu học viện Thiên Vị sao lại hứa hẹn chờ khi Thái tử tấn chức cảnh giới Đại Thánh sẽ trở thành Lành tụ vào lúc này."
"Đây chỉ là làm trò trước mặt mọi người mà thôi"
"Đây là Lãnh tụ của học viện Thiên Vị đang cho hắn một viên thuốc an thần, đồng thời hóa giải sự tức giận của Thái tử, ung dung giải quyết chuyên này, Thái tử đạt tới cảnh giới này, Lãnh tụ cũng không thể trách cứ vô cớ, chỉ có thể dụ dô."
Trong lòng rất nhiều người chấn động.
Lành tụ kể tiếp của học viện Thiên Vị đà chính thức xác định là Thái tử. Hơn nữa, Lãnh tụ này đã tuyên bố cho tất cả mọi người đều biết, Thái tử sẽ nhanh chóng tu luyện đạt tới cảnh giới Đại Thánh.
"Ý của Lãnh tụ là bảo ta tha cho kẻ đã vũ nhục ta?"
Thái tử vẫn còn tôn trọng Lãnh tụ, ngữ khí ôn hòa hơn rất nhiều, tuy vậy trong lòn hắn vẫn có một chút không tình nguyên.
"Được rồi, Thái tử."
Lành tụ thản nhiên nói giống như đang giáo huấn hài tử của mình:
"Đối thủ thực sự của ngươi là con của đại thánh Già Thiên, chiến thắng hắn mới đem lại công đức cho cả đại lục, không nên dây dưa với một tiểu bối trong học viện."
Ngay khi Lãnh tụ vừa dứt lời, đột nhiên ở một phương trời xa truyền tới một thanh âm:
"Thái tử, ân oán giữa chúng ta giải quyết trong hôm nay đi, lần này ta muốn rửa sạch sỉ nhục lần trước, cho ngươi chết một cách khó coi, chứng minh trên đại lục Phong Nhiêu không một ai có thể so sánh với ta!"
Thanh âm này mang theo vô số ma khí, mang theo khí tức yêu tà xuyên qua không gian truyền tới chiến trường trung ương, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy một cảm giác sởn tóc gáy.
"Thiểu gia Già Thiên!"
Ánh mắt Thái tử giống như đâm rách trời cao nhìn về phía xa, ngữ khí trở nên sắc bén vạn phần:
"Năm đó ngươi thua ở trên tay của ta, hôm nay ngóc đầu trở lại chắc chắn cũng thua thôi! Cũng tốt, ta sẽ giết ngươi thu thập một tên phiền toái!"
Đột nhiên, phương thiên họa kích trong lòng bàn tay của hắn dựng lên, nhất thời không gian bị xé rách, lốc xoáy xuất hiện giữa không trung.
Cơn lốc này nếu cao thủ Truyền Kỳ dính vào cũng bị xé nát, thế nhưng Thái tử không quan tâm bước chân vào đó.
Trong nháy mắt khi hắn bước vào hư không, một cái đài cao thần thánh được phủ vải đỏ đột nhiên nổ tung, một bảo bối hình cánh cửa cao 7 tấc xuất hiện, bảo bối này có màu đồng xanh, trên có điêu khắc một số hoa văn, chữ cổ.
Đây là phần thưởng cho quán quân lần này, Thái Hư Chi Môn.
Thế nhưng hiện giờ nó bị Thái tử dùng pháp lực đoạt đi, Thái Hư Chi Môn bị hắn mang vào trong hư không!
"Lành tụ, ta không thừa nhận tiểu tử này là quán quân, cho nên phần thưởng quán quân lần này ta sẽ mang đi, những chuyên khác thì người bố trí!"
Thanh âm quật cường bá đạo truyền đến, trước mắt bao nhiêu người và Lãnh tụ, Thái Hư Chi Môn đà bị Thái tử cướp đi, điều này khiến cho không một ai dám nói gì-
Mọi người cũng biết, Thái tử vì được Lãnh tụ hứa hẹn trấn an cho nên mới mang Thái Hư Chi Môn đi để lấy lại thể diện của mình.
Một chuyên cực lớn cuối cùng cũng đầu voi đuôi chuột, không giải quyết được
gì-
Ai cũng biết, hôm nay Thái tử không giết Dương Kỳ, thế nhưng sau này hắn nhất định sẽ gặp tầng tầng nguy hiểm.
Thái tử tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, thế nhưng hắn vẫn phải nể mặt Thái tử, không thể vừa gây loạn lại vừa già mồm được.
Nhưng mà, lần này hắn đà lập nên uy thể vô địch, phá hỏng đại hội luận võ, đoạt Thái Hư Chi Môn, quán quân cũng bị hắn xác định.
Người quá bá đạo, kiêu ngạo, không ai bì nổi, đã lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Đây là chỗ lợi hại của Thái tử.
Hắn dùng thực lực cường đại khiển cho Lãnh tụ cũng phải tìm cách trấn an hắn.
Sau khi Thái tử rời đi, sắc mặt Dương Kỳ tái xanh, hắn nhắm mắt lại, hít thật sâu một hơi, thầm nghĩ:
"Thái tử phá hỏng quy tắc, thế nhưng sớm muộn gì cũng có ngày ta mạnh hơn ngươi, đạp ngươi ở dưới chân!"
Lần này hắn đại bại, mặc dù không bị thương, thế nhưng phần thưởng đà bị lấy đi, học viện chắc chắn không thể mang một phần thưởng khác thường đại như Thái Hư Chi Môn cho hắn, thậm chí sẽ thỏa hiệp với Thái tử, hắn sẽ chẳng nhận được gì-
Nhưng mà, hắn không cần pháp bảo, khí công của bản thân hắn đã là mạnh nhất.
Hắn âm thầm thề, nhất định phải liều mạng tu luyện đạt tới truyền kỳ! Chỉ có tiến vào truyền kỳ, Thần Tượng Trấn Ngục Kình mới lột xác, có thể tu luyện Địa Ngục Chi Môn, liên kết với lực lượng của địa ngục luyện thành Gia Thần Tịnh Thổ, lúc đó hắn mới có khả năng chống lại Thái tử,... ít nhất sẽ không bị giết một cách lãng nhách.
"Nhất định trước khi Thái tử thành công đột phá cảnh giới Đại Thánh phải có lực lượng chống lại hắn, nếu không một khi hắn tấn chức trở thành Đại Thánh, thành đứng đầu học viện Thiên Vị, sợ ràng trên đại lục Phong Nhiêu sẽ không có chỗ dung thân cho ta!"
Dương Kỳ biết thời gian đã vô cùng cấp bách, nó không đợi người. Vân Hải Lam được Thái tử bợ đỡ sẽ càng ngày càng kiêu ngạo.
"Dương Kỳ, ngươi đến Tiểu Càn Khôn Giới một chút, ta muốn gặp ngươi!"
Trong lúc Dương Kỳ đang nghĩ ngợi thì thanh âm của Lành tụ lại vang lên.
Hắn sửng sốt, vốn cho rằng Lãnh tụ sẽ không để ý tới hắn, nhưng thật không ngờ người này lại triệu kiến mình, trong mắt hắn lóe sáng, liếm liếm môi nói:
"Dạ!"
Sau khi nói chuyên hắn lập tức bay lên không trung.
"Các vị huynh đệ, cảm ở mọi người, tương lai ta sẽ không bao giờ phụ lòng mọi người."
Hắn gật đầu nhìn 18 huynh đệ tỷ muội của mình.
"Kỳ huynh, không cần nói nhiều, đi thôi."
Quân Thiên Cừu nhìn Dương Kỳ nói:
"Lành tụ triệu kiến huynh có thể là để trấn an, dù sao lần này huynh cũng là quán quân của đại hội luận vố."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.